
trước nhé."
Lâm Sanh đầu tiên hơi sửng sốt sau mới cười, khuôn mắt
trở nên rất giảo hoạt:"Ừ, gặp lại sau".
Nụ cười kia khiến Ôn Nhiễm không thoải mái, khẽ rùng
mình.
"Lạnh à?" người đàn ông đứng đợi lên tiếng.
Ôn Nhiễm chạy nhanh qua, lắc đầu: "Không ạ".
Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ: "Hai người kia là bạn
em?"
Ôn Nhiễm thật thà đáp:"Cô gái đó là bạn em còn
cậu kia là bạn trai bạn ấy, nhưng mà hình như đã chia tay thì phải."
"Chia tay?."
"Vâng, nghe nói cậu ta xuất ngoại."
Thì ra là thế, Diệp Dĩ Trinh hiểu rõ:" Chuyện đó
cũng bình thường thôi."
Vừa dứt lời, người con gái bên cạnh liền nói:"
Thầy à, nếu hai người yêu nhau thì xuất ngoại cũng đâu cần phải chia tay, không
phải sao?"Cô nói điều này cũng không phải vì Lâm Sanh mà vì cô cảm thấy
nếu chỉ đơn giản như vậy thì thật quá đáng tiếc, giọng điệu có chút đơn thuần,
bướng bỉnh.
"Đương nhiên là không cần chia tay, trên đời cả
khối người đã chờ người mình yêu mười mấy năm, huống chi chỉ có 4 năm.Nhưng mà
Ôn Nhiễm, các em đều còn trẻ, tình yêu cũng chưa thể hiểu hết đâu." Khi
nói chuyện xe đã đi được một đoạn khá xa.
Đúng là như thế.Cô chán nản nói:"Thế người trẻ
không nên yêu sao thầy ?"
"Không phải".Hắn nói."Người trẻ có thể
làm rất nhiều việc, nhưng phải biết yêu thương chính mình, không nên để mình
phải hối hận vì đã làm nền cho người khác.Đó mới là quan trọng nhất."
Ôn Nhiễm bỗng nhớ ra gì đó, đôi mắt đảo quanh một lúc
nhìn về phía Diệp Dĩ Trinh hỏi:" Thầy à, nếu là thầy thì thầy sẽ làm thế
nào?"
Cô hỏi rất nhanh, nói xong lại cẩn thận nhìn vẻ mặt
hắn.Ánh mắt anh đã buông lỏng hơn, có chút cười, không để ý nói: "Điều này
rất khó trả lời."
"Sao ạ?".Ôn nhiễm ngạc nhiên.
Diệp Dĩ Trinh quay đầu sang, đôi mắt đen thuần túy
cười nhìn cô: "Vì tôi không có bạn gái."
Lần trước sau khi nghe điện thoại của mẹ Ôn Nhiễm
quyết định sắp xếp một ngày thứ bảy về thăm ông nội.
Giờ là tháng mười một, tự nhiên nổi hứng thế là Ôn
Nhiễm quyết định đi.Đứng trước bức tường đỏ của khu quân đội, cô cởi áo khoác
ra, có chút chần chừ.
Mẹ cô ngày trước hay kể, lúc bà còn trẻ không biết có
bao nhiêu người muốn gả cho người sau cánh cửa này.Đằng sau bức tường màu đỏ đó
là loại người nào, cô không biết nhưng người nhà họ Ôn cũng đều làm việc ở đó
cả.Chiếc quân hàm sáng bóng trên vai, nhìn qua đã biết là không phải người bình
thường.Nhưng mà điều đó và ông nội đôi khi Ôn Nhiễm lại cho là hai người khác
nhau, xa lạ, cô không hiểu nhiều lắm, cũng không muốn hiểu.
"Chị Nhiễm nhiễm?'
Một cô bé mặc áo màu hồng nhạt từ trong chạy ra, Ôn
Nhiễm ngẩng đầu, nhìn người đang đi tới, khẽ cười:"Xa xa?"
Ôn Viễn, là đứa con gái duy nhất của bác cả, tình tình
hoạt bát, tên phát âm lại giống với tên cô.Ôn nhiễm cảm thấy kì lạ, không khí
nặng nề bên trong đó sao lại có thể chứa một đứa con gái có tính cách như vậy.
Xa Xa ôm cánh tay cô:"Mẹ em từ sớm đã gọi điện,
dặn em ở nhà chờ chị, chỗ nào cũng không cho đi".Nói xong lại
cười:"Chị Nhiễm Nhiễm, chị lâu không có tới, không nhớ em sao?"
"Chị vừa khai giảng, còn nhiều việc".Tùy
tiện lấy một cái cớ "Ông nội ở trong nhà sao?"
"Vâng ông và chú ở phòng sách nói chuyện, lát nữa
là xong" Ôn Viễn cười rộ lên rất đáng yêu, bên miệng có 2 lúm đồng tiền,
luôn khiến người ta muốn nhéo vào má.
Vào cửa lớn, Kiều Vũ Phân đã đứng chờ, thấy Xa Xa đi
cùng Ôn Nhiễm, nhiệt tình tiếp đón:"Nhiễm Nhiếm đến đây, Sao lại mặc ít
như vậy?".Kiều Vũ Phân nhíu mày ." Đứa nhỏ này, thành phố T không
giống như thành phố B, tháng mười một cũng không biết măc thêm áo, muốn sinh
bệnh để mẹ ở đầu kia lo lắng phải không?"Nói xong rót một ly trà nhét vào
tay cô.
Ôn Nhiễm liền nhận lấy:"Không sao mà bác, con
quen rồi, không lạnh".
Kiều Vũ Phân ngồi xuống, tươi cười hỏi thăm:"Ở
thành phố B học vài năm mà về nhà cũng đếm trên đầu ngón tay, học bận thế
sao?"
Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, lòng bàn tay ấm
dần lên:"Không bận lắm đâu ạ"
"Nếu không thì nên chơi nhiều một chút.Đến chơi
với bác với Xa Xa" .Kiều Vũ phân cầm khung thêu mang đến cho cô xem
". Bác trai con không cho bác đi làm, bác ở nhà rảnh rỗi nên mang ra thêu
hoa lá, bây giờ mắt cũng kém rồi".
Ôn Nhiễm nhìn những tấm khăn thêu trên sô pha, trong
lòng có chút xót xa.Khi bác gái ở đây nhàn rỗi, mẹ cô ở thành phố T lại làm
việc không ngừng, chăm nhà chăm cô.Đột nhiên ngón tay đụng phải trà nóng, giật
mình, cô thấp giọng đồng ý.
Chờ đến khi Kiều Vũ Phân nói xong, Ôn Nhiễm kéo Xa Xa
vào phòng của em, nhìn quanh một vòng chợt nhớ ra gì đó, cô bước đến chỗ giường
của Ôn Viễn:"Xa Xa lúc trước chị gọi điện thoại cho mẹ, nghe nói em yêu
sớm, có chuyện này không?"
Ôn Viễn có chút đau đầu, xoa xoa thái dương:"Chị
Nhiễm Nhiễm chị không phải lại giống họ quở trách em chứ, chúng em cùng nhau
lớn lên, học cùng nhau cái gì cũng không có".
Ôn Nhiễm bị em chọc cười:"Chuyện này không đúng
sao?"
"Vâng."
Ôn Viễn gật đầu nhưng hình như hơi lưỡng lự.Ôn Nhiễm
cũng không ép nữa, đúng lúc Kiều Vũ Vân gọi cô đến phòng sách gặp ông
nội:"Tâm tình ông không tốt lắm, con