
nhớ chú ý đừng làm ông tức
giận".
Ôn Nhiễm gật gật đầu, bước nhanh.Cửa phòng sách đóng
chặt,cô đến cạnh cửa còn có thể nghe được tiếng la hét của ông bên trong.Âm
thanh trầm thấp hùng hậu, chẳng có chút bộ dạng bị bệnh.Ôn Nhiễm cười khổ, đang
định đi vào thì có người bước ra, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, là chú nhỏ Ôn Hành
Chi .
Lùi ra phía sau một bước, Ôn Nhiễm dạ thưa:"Chú
nhỏ.'
"Ừ" Chú thản nhiên đáp rồi lách người cô đi
qua.Ôn Nhiễm đứng yên tại chỗ nhìn người đàn ông đi xa, cúi đầu thở dài.
Gõ cửa một tiếng rồi đẩy cửa ra, Ôn Nhiễm đột ngột cảm
thấy trước mắt nhòa đi, ông nội lại hét lên giận dữ, cổ của cô rát lên vì
nóng.Sự tập kích ngoài ý muốn này làm cô không đối phó kịp, tay che cổ, nhưng
đau quá làm cô suýt rơi nước mắt.
Ông nội sửng sốt không kém, bà nội đứng bên cạnh phản
ứng nhanh hơn, chạy vội đến chỗ Ôn Nhiễm, vừa oán giận ông:"Ông xem, ông
nóng tính cũng phải tùy đối tượng chứ, bây giờ làm Ôn Nhiễm bị thương rồi này,
Ôn Nhiễm bỏ tay ra cho bà nội nhìn."
Ôn Nhiễm nhìn chén trà dưới chân nhỏ giọng:"Không
sao đâu bà nội".Đau, nhưng vẫn gắng nhịn xuống, cô ngồi xuống chiếc ghế
trước mặt:"Ông nội con đến thăm ông".
Ông nhìn cô, môi giật giật rồi nói:"Con đi theo
bà nội để bà xem vết thương cho".
Ôn Nhiễm khẽ cười, cùng bà ra ngoài.Bà nội vội vàng
đến tủ thuốc đâu hành lang, Ôn Nhiễm chịu đựng cho đến khi bóng bà khuất đi mới
giơ tay ra.
Rất đau.
Thuốc mỡ được mang tới, Kiều Vũ Phân cũng hốt hoảng
chạy sang, Ôn Nhiễm lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, mím môi chịu đau.
Bà nội bôi thuốc giúp, bác gái đứng bên cạnh nhìn cô,
trong ánh mắt đầy đau lòng:"Xem này, vì con đến không đúng lúc, đã vất vả
đến lại còn bị thương".
Ôn Nhiễm cười cười,miệng vết thương bị động tới đau
đến nhăn cả mặt.Kiều Vũ Phân muốn giữ cô lại ăn cơm nhưng Ôn Nhiễm cự tuyệt.Cô
không thể tưởng tượng cảnh cùng ông nội ngồi trên một bàn ăn cơm, nhất định cô
sẽ đau dạ dày mất.
Đi tới cửa, Ôn nhiễm xoay người, chào Kiều Vũ
Phân:"Bác à, chuyện hôm nay, đùng nói cho mẹ cháu."
Kiều Vũ Phân sửng sốt một chút rồi vuốt vuốt mái tóc
trên trán cô:"Được rồi, đứa bé ngoan, ông nội cũng không phải nhắm vào
con.Con không muốn thì bác sẽ không nói, thuốc này cầm theo, nhớ bôi thường
xuyên, Ôn Nhiễm của chúng ta xinh đẹp như vậy, không thể để lại sẹo được".
Cô nhẹ cười, cổ lại nhói đau.
Cô còn nhớ rõ trước đây khi lần đầu tiên thấy ông nội,
hôm đó tuyết rơi trắng xóa, cô cùng mẹ đứng ở ngoài bức tường đỏ đó, bị mấy
người lính gác trừng trừng.Cuối cùng binh lính cũng không chịu nổi đưa đến gặp
bà nội, sau đó bà dẫn sang gặp ông.
Cô khi đó còn nhỏ, chỉ biết lúc ông nói chuyện với mẹ,
râu nhếch nhếch lên, không biết là tức giận hay sao nữa, cô còn chưa kịp gọi
một tiếng ông nội, người trước mặt đã tát mẹ một cái, mẹ lảo đảo ngã xuống đất,
cô bám lấy mẹ cũng ngã theo.
Khi đó cô cực kì sợ, mà mẹ không biết làm sao có dũng
khí, đỡ cô dậy, nói với ông:" Ngài có nhận Nhiễm Nhiễm không, không quan
trọng nhưng nó là cháu gái ngài, nó không phải vì muốn nhận tiền của Ôn gia mà
chỉ muốn cho con bé nhìn mặt ông nội nó, cho ba nó an tâm."
Sau đó ông nội cũng chấp nhận cô.Nhưng cô vẫn rất ít
khi đến đây, bởi vì mỗi lần đến đều chịu một lần tổn thương, như đã thành lệ,
cô cũng không tưởng tượng được.
Bỗng nhiên trên đầu bị vỗ vỗ một chút, Ôn Nhiễm ôi một
tiếng, nghiêng đầu thấy Diệp Dĩ Trinh đứng bên cạnh cùng một chồng tài liệu,
sườn mặt trầm tĩnh:"Nghĩ gì vậy?Em muốn chết đứng ở đây sao".
Ôn Nhiễm hoàn hồn, cười hì hì:"Không có gì ạ,
thầy, thầy bảo em đến có việc gì không?" Từ nhà ông nội về không lâu nhận
được tin nhắn của Diệp Dĩ Trinh đến khu học viện thầy gặp, Lưu Phỉ Phỉ và Đồng
Chu nhìn cô bằng cặp mắt cực kì ngưỡng mộ.Ôn Nhiễm mang bao tay len vào, từ khu
kí túc xá đến khu học viện cũng khá xa, trời còn lạnh.
"Không có việc tôi còn hẹn gặp em sao?".Hắn
giáo dục." Đây là báo cáo của em vừa rồi, sửa chữa cũng không khác mấy,
tôi có viết ra mấy lỗi sai em mắc phải, về sửa lại rồi nộp cho tôi.Còn..."
Anh nghiêng đầu, tầm mắt đảo qua cổ cô một chút,"Ôn Nhiễm cổ em bị sao vậy
?"
"Cổ?" Cô sửng sốt, lập tức phản ứng lại rất
nhanh. " Không cẩn thận bị phỏng thôi ạ, không sao cả." Tay vừa chạm
phải vẫn còn rất đau, lọ thuốc mỡ bà nội đưa còn nằm trong tay, thuốc mỡ lạnh
làm cô rùng mình một cái, rụt cổ lại.
Bộ dáng đó khiến Diệp Dĩ Trinh khẽ thở dài, cầm chai
thuốc mỡ trong tay cô, lấy ra một ít, nhẹ nhàng xoa lên :" Ngẩng đầu
lên."
"Ơ, sao, sao ạ?"
Cô hơi ngẩng đầu, chỉ thấy hắn cúi lưng, rất gần mặt
cô, giây tiếp theo một cảm giác ấm áp lại mát mát từ miệng vết thương truyền
đến, anh nhẹ nhàng ấn, đến khi thuốc mỡ được trải đều:"Có thể phỏng ở chỗ
này, em đúng là kì lạ".
Cô vô tội cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhớ lúc khi mới tới ở
đại học B có xem qua một câu đánh giá về Diệp Dĩ Trinh, thầy Diệp được sinh
viên yêu thích vì hai nguyên nhân: một là tính tình rất khoa học và lý tính,
giảng giải rất chuyên nghiệp, giáo sư Diệp không bao giờ trước mặt người khác
mắng học trò mình, nhưng cho