
hiễm cẩm tài liệu đến
khu học viện.Nhắm mắt, thật sự không có tinh thần chút nào.
Thời gian còn sớm, tòa học viện không có mấy người, Ôn
Nhiễm đứng trước đại sảng, nhớ tới khi mình đi Đồng Chu và Lưu Phỉ Phỉ còn nằm
trong chăn ngủ, thật oán giận mà.Thứ sáu vốn không có tiết, các thầy cô đều khá
rảnh rỗi, đa số các đề báo cáo đều họp mười giờ, nhưng tối qua Ôn Nhiễm lại
nhận được lời nhắn của Diệp Dĩ Trinh, sáng tám giờ có mặt ở phòng họp.
Trước cửa phòng làm việc của sư thái, cửa khép hờ, Ôn
Nhiễm liếc mắt nhìn qua, sư thái đang trừng mắt nhìn hai bạn nam cùng lớpTrong
lòng không khỏi sung sướng, không may cũng không phải chỉ có mình cô.
Văn phòng của Diệp Dĩ Trinh ở cuối hành lang, cửa mở sẵn,
Ôn Nhiễm do dự một chút rồi gõ cửa.
"Vào đi".Giọng đàn ông từ trong phòng truyền
ra.
Ôn Nhiễm đẩy cửa bước vào, Diệp Dĩ Trinh ngồi bên bàn
làm việc, ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, đằng sau chiếc kính là đôi mắt đen
láy, trầm tĩnh như nước, thấy cô thì ánh mắt chợt lóe lên.
"Buổi sáng tốt lành".
Ôn Nhiễm ngượng ngùng gật đầu:"Buổi sáng tốt
lành".Nghĩ nghĩ một lát rồi nói tiếp:"Thầy Diệp".
Nói xong lại thấy hắn cười, có vẻ như bộ dạng lúc nãy
của cô chọc cười hắn.Bỗng nhiên một danh sách được đưa đến trước mặt.
"Đầu tiên xem bảng danh sách này, phía dưới là
những thứ em cần tham khảo, tôi ở đây có mấy quyển, còn lại em đến thư viện
tìm".
Ôn Nhiễm nghe xong thoáng ngơ ngẩn.
Diệp Dĩ Trinh vừa xem tài liệu vừa nói:"Cũng có
thể sẽ gặp khó khăn, vốn đều là những tài liệu dành cho nghiên cứu sinh khi làm
luận văn dùng.Nhưng mà em cũng có thể đi hỏi các anh chị đi trước, nếu vẫn
không được...".Giọng nói kéo dài một chút rồi lại vang lên:"Em cũng
có thể tìm tôi."
Cô thật không thể hiểu được cái vị giáo sư hay nói
giỡn này.
"Thầy à, cái này chúng ta không học mà".Cô
cố gắng đề nghị.
"Sao?Vậy nhân dịp này thì học nhiều một chút,
càng tiếp thu được nhiều hơn."
Lại bị bác bỏ, Ôn Nhiễm nhất định không buông
xuôi:"Nhưng mà không phải chỉ là thành tích bình thường thôi sao?"
"Em nói không sai."Hắn gật đầu."Nhưng
cũng không phải là không quan trọng."
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn híp lại,
thần sắc không giống như vẻ ôn hòa lúc trước:"Nếu không quan trọng ,tôi
cũng không cần phải bỏ thời gian cho em.Làm gì cũng phải chú ý được mất,em hiểu
không."
Người này dạy dỗ học trò mà vẻ mặt cũng không thay
đổi.Ôn Nhiễm hít một hơi, lấy bút ra bắt đầu đánh dấu vào bảng, bộ dạng rất ư
là hiên ngang lẫm liệt, thấy chết không sờn.Không bảo sao mà Diệp Dĩ Trinh và
sư thái đều bắt đầu họp vào tám giờ, thực là thời điểm bi tráng mà.
Diệp Dĩ Trinh nhíu mày nhìn người con gái trước mặt,
môi hơi gợi lên.
"Thầy Diệp".
"Ừ".Anh vươn tay nhận lấy bảng danh sách cô
đưa, nhìn qua ,đúng đến tên mình thì bật cười, cô bé này, cố ý?
"Ôn Nhiễm."
"Dạ?"
Nghe được tên mình, Ôn Nhiễm theo bản năng ngẩng đầu,
thấy người trước mắt lấy bút vòng to trên tờ giấy, ba chữ cái to làm Ôn Nhiễm
như có bị sét đánh, chỉ đạo giáo sư Diệp Dĩ Trinh, cô thế nhưng lại viết sai
hai chữ!!
Diệp Dĩ Trinh dở khóc dở cười, lấy ra một chiếc bút
giúp cô sửa lại, rồi đưa cho cô.
Dĩ Trinh.
Khí thế độc lập mạnh mẽ, đúng là hai chữ này.
Buổi tối tám giờ Ôn Nhiễm trở lại ký túc xá, Đồng Chu
thay cô mở cửa lớn giọng hỏi :"Sao về lâu thế, thành thật khai báo, cậu
vừa mới làm gì, hả?" Mắt chuyển tới xấp tài liệu cao ngất ngưởng, Đồng Chu
cũng phải sợ hãi:"Này, cô nương, cậu không phải định biến phòng ký túc xá
này thành thư viện đấy chứ".
Lết đến cạnh bàn, Ôn Nhiễm đặt đống sách đó xuống.
Lưu Phỉ Phỉ hí hửng đến, nở nụ cười:"Xem này,
giáo sư Diệp chính là muốn bồi dưỡng nhân tài nha".
Vất vả lắm mới hồi phục được, Ôn Nhiễm không nhìn hai
người kia, rót chén nước chậm rãi uống, nhớ tới câu nói trước khi đi của Diệp
Dĩ Trinh:"Tốt nhất là sau khi xem xong viết báo cáo lại, nếu không có khả
năng phải làm lại lần nữa".
Ôn Nhiễm chép miệng, cầm lấy một quyển sách cẩn thận
lật xem, một tờ, lại một tờ, mỗi trang đều có bút tích viết tay, lúc cẩn thận,
lúc viết ngoáy.Kỳ thật cô không thích kinh tế, ngành học với những mô hinh
đường cong này với cô thật rất tẻ nhạt.Nhưng mà người này hình như rất thích
thú, đúng là không bình thường mà.
Nhập học một tháng, Ôn Nhiễm mới được nghe tiết của
giáo sư Ngô Nham.Lần khai giảng trước Ngô giáo sư đi công tác ở Mỹ, tuần vừa
rồi mới về.Vị giáo sư này đã gần bảy mươi, nhưng khi đứng trên bục giảng lại
rất nhanh nhẹn, gương mặt tỏa sáng.
"Lúc tôi đi thăm trường học ở Mỹ, người quản lý
thư viện của họ nói cho tôi rằng, mới rạng sáng ba giờ thư viện đã không còn
chỗ trống.Đi cùng tôi có các đàn anh đàn chị của các bạn, tuyệt không thể để
người ngoại quốc xem thường, đêm hôm đó mới ra thư viện thăm dò, kết quả khi
trở về ai cũng trầm mặc..."
Mọi người nghe xong đều cười, gương mặt Ngô giáo sư
hiền hòa kiên nhẫn chờ học sinh cười xong, mới nói:"Các bạn, tôi nói những
điều này không phải muốn các bạn phải giống họ, mỗi ngày thức đến ba bốn giờ
sáng, nói cho cùng, thân