
cô ấy có đối tượng ?Sao con không biết?"
Ôn phu nhân oán trách nói:"Con thì biết cái gì,
mấy hôm trước bác ấy gọi điện nói gần nói xa tới chuyện người yêu, nói con bé
nhỏ như thế đã có bạn trai, ba và chú trong nhà cũng quản giữu lắm nhưng mà
không ngăn nổi.Mẹ cũng không phải sốt ruột, nhưng mà cũng chỉ lo cho con, không
cần chăm học, lớn thế rồi cũng cần phải yêu đương đi."
Cô chưa từng nghĩ nhiều đến vấn đề này, Ôn Nhiễm chỉ ừ
một tiếng xem như đồng ý, cũng may mẹ không có thói quen cùng cô tranh cãi, nói
ngắn gọn vài câu rồi dập máy.
Tự nhiên hốt hoảng nhớ ra mấy ngày trước, khi cô đang
tìm mấy cuốn sơ thảo thì Tiểu Trường gọi điện tới, nói mấy vị bô lão trong nhà
bắt cô đi xem mắt, khi đó còn như vẻ bị cưỡng ép vậy mà trong chớp mắt đã kết
giao.
Tình yêu sao có thể đến nhanh như thế?Ôn Nhiễm nằm
trên giường, nhìn lên trần nhà, lại mất ngủ.Đầu tháng ba ngồi cạnh cô bạn Tiểu
Ưu một người vô cùng yêu tiểu thuyết, mắt mũi suốt ngày chăm chăm vào laptop,
Ôn Nhiễm có chút khâm phục nghị lực của bạn, lại hơi khó hiểu, đều là những
chuyện xưa, hay đến như vậy sao?
Tiểu Ưu nói đầy hứng khởi:"Đương nhiên, cậu nghĩ
đi, nếu nhìn thấy ở trường chúng ta có một cây anh đào nở rộ, người con gái mặc
váy bông màu trắng cùng một chàng trai anh tuấn trong chiếc áo sơ mi đi cùng
nhau trong sân trường sẽ có cảm giác gì?
Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ rồi trả lời thật lòng:"Người
nổi đầy da gà".Sau đó bị Tiểu Ưu mắng cho một trận, nói cô trời sinh không
có đầu óc lãng mạn, không thể hiểu thế nào là tình yêu.
Có lẽ vậy, khi đó cô còn trẻ, không hiểu tình cảm là
gì, không phân biệt được thích, yêu.Nghĩ đến đây Ôn Nhiễm hồi phục tinh thần,
mở to mắt nhìn màn đêm, từ từ bình tâm lại.
Chợt ngoài cửa có tiếng mở khóa, hồi lâu cũng không mở
cửa ra.Ôn Nhiễm nhìn về giường Lâm Sanh, không có, đến lúc đó cô mới xuống
giường mở cửa cho bạn, cũng thuận tiện uống miếng nước.
Từ khi nhập học đến nay, Ôn Nhiễm, Đồng Chu và Lưu Phỉ
Phỉ khá thân thiết, thường đi mua cơm cho nhau.Nhưng chỉ có Lâm Sanh, đối với
cô và Đồng Chu rất lạnh nhạt, còn bất hòa với Lưu Phỉ Phỉ.Khi chỉ có hai người,
Đồng Chu vẫn hay ca thán:"Đúng là thiên kim tiểu thư, suốt ngày đều tỏ ra
cao cao tại thượng..."
Ôn Nhiễm cũng khá đồng cảm, người này đúng là rất kiêu
ngạo.Nhưng đôi khi cô cũng không nghĩ ra tại sao cô ấy lại lành lùng như thế,
cả ngày cứ như con mèo máy đứng trước gương trang điểm.Đồng Chu thấy thế lại
cười:"Cần gì phải trang điểm chứ, chẳng lẽ không biết mình nặng nhẹ ra sao
ư."
Mở cửa ra một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Ôn Nhiễm
khẽ nhíu mày, cô bị dị ứng với cồn, ngửi phải vị rượu sẽ thấy không thoải mái,
đừng nói là mùi hỗn tạp.Trên ngườiLâm Sanh còn có cả mùi nước hoa.
Lâm Sanh mang giày cao gót, đứng càng
không vững.Cô đành chạy đến đỡ bạn:"Cẩn thận một chút".
Qua ánh sáng hành lang, Ôn Nhiễn nhìn thấy đôi mắt
xinh đẹp của Lâm Sanh nhìn mình, có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng:"Cám ơn,
tôi không uống rượu."
Người uống rượu luôn nói mình không say, Ôn Nhiễm
nhếch miệng đỡ Lâm Sanh ngồi xuống mép giường.Cô ấy hất tay cô ra, tự cởi quần
áo rất hăng hái.
Ôn Nhiễm thở dài mở nút áo giúp.Lúc này đây cô ấy lại
không cự tuyệt, mái tóc buông ài, không nhúc nhích.Chờ khi Ôn Nhiễm vén tóc
mình lên mới thấy người này đã ngủ, thật dở khóc dở cười.Cô nhẹ nhàng cởi giày
ra, đặt Lâm Sanh nằm xuống, lúc đó mới đi.Ôn Nhiễm nghe thấy từ miệng cô đang
nói lý nhí gì đó
Hôm sau cô cùng Đồng Chu đi ăn cơm, cô bạn vừa cắn
sườn vừa nói:"Hôm nay mình đến khu học viện, ngang giữa đường nghe vài
người nói đại tiểu thư Lâm Sanh hình như thất tình."
"Thất tình?"Ôn Nhiễm có chút kinh
ngạc."Cô ấy thất tình ư?".Ở khoa này, Lâm Sanh cũng được xem như hoa
khôi, đàn ông mong còn không kịp làm sao lại có người không cần.
Đồng Chu cười cười:"Có gì là không thể chứ, bạn
trai cô ta cũng học ở trường chúng ta, gia cảnh cũng rất tôt, hết học kì này
được sang Mỹ đào tạo chuyên sâu.Nghe nói Lâm Sanh vì người này mà van nài, thế
nhưng họ lại không cần.
Ôn Nhiễm không biết nói gì, nhớ tới lúc sáng khi đi
Lâm Sanh vẫn còn nằm trong chăn ngủ, trong lòng có một cảm giác khó nói.
Lại một buổi chiều thứ sáu, cứ mỗi khi đến ngày này Ôn
Nhiễm đều cảm thấy vô cùng khổ cực.Vì chỉ cần một chút không cẩn thận thôi,
giáo sư Diệp nhất định sẽ lại gây khó dễ.
Thế nhưng hôm nay thầy lại có việc ra ngoài.Trong văn
phòng chỉ có một chị nghiên cứu sinh cũng đang phân tích kết quả, tiếng gõ bàn
phím lách tách.Chị thấy Ôn Nhiễm đứng ở cửa thì vẫy vẫy:"Tìm giáo sư Diệp
sao em?"
Ôn Nhiễm gật đầu chậm rãi bước vào.
Chị nghiên cứu sinh này tên là Trình Bắc, cười cười
nói với cô:"Trong học viện có cuộc họp, nếu em không vội thì ngồi chờ một
lát."
"Vâng".Ôn Nhiễm ngoan ngoãn đáp, ngồi xuống
bên cạnh.Một lát sau thấy Trình Bắc bận rộn quá, cô lại rảnh rỗi không có việc
gì nên tìm giúp chị mấy cuốn tài liệu tham khảo cần thiết.
Trình Bắc cười hì hì nhìn em khóa dưới:"Mệt mỏi
không, nếu mệt cứ nói chị, chị tự làm được rồi."
"Không sao ạ".Ôn Nhiễm