
, qua một
khúc quẹo, phía trước đèn sáng rực lên Ôn Nhiễm đã lập tức hiểu ra.
Anh mang cô tới Kinh Sơn, Diệp trạch.
Lúc xuống xe, Ôn Nhiễm cố chấp:"Tôi không
đi."
Diệp Dĩ Trinh cũng không ép buộc cô, chỉ thay cô mở
cửa đúng một bên cười dài.
"Anh sao lại không nói trước với tôi một tiếng,
tôi không xuống xe đâu."Cô có chút uể oải, bởi vì trong kí ức mỗi lần đến
đây đều không mấy vui vẻ, mà anh không nói gì lại tự ý đưa cô đi, cô thật sự
chưa được chuẩn bị, tức giận cũng là đương nhiên.
Diệp Dĩ Trinh thở dài một hơi, đưa tay vuốt lấy mái
tóc cô:"Anh mà nói trước ,em có chịu đi không?"
"Không, dù sao tôi cũng không xuống."Cô quay
mặt đi chỗ khác.
Diệp giáo sư bất lực thở dài lần nữa:"Vậy được
rồi, anh giờ đang là tội nhân, ba anh cũng thế, anh gọi ông ra gặp em
vậy."Nói xong quay người định đi.
"Như vậy không được!"Ôn Nhiễm kinh hãi nắm
chặt tay anh, sau thấy được vẻ mặt tươi cười của người nào đó mới phát hiện ra
mình lại bị lừa.
Người này luôn đáng ghét như thế.
Cô mím môi, cuối cùng vẫn phải theo anh xuống xe.
Đường gập ghềnh không dễ đi, anh đưa tay cho cô nắm
rồi đi phía trước dẫn đường.
Người ra mở cửa là thím Tề.
Thấy bà, Ôn Nhiễm không khỏi có chút xấu hổ, thế mà
thím Tề lại cười đến híp mắt:"Dĩ Trinh đã về rồi à, còn mang theo cô bé
này về nữa, mau, mau vào đi, ông chờ bên trong lâu rồi."
Diệp Dĩ Trinh cười cười quay đầu nhìn Ôn Nhiễm, cô bé
này giờ đang bận mở to mắt ngỡ ngàng, không tin được.
"Đứng ngốc ra đó làm gì, ba đang chờ chúng ta
đấy."
Nói xong lại kéo cô vào bên trong.
Vừa vào nhà thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một bàn cơm
đầy món ngon ở nhà ăn, ba của anh và chị Diệp Vận Đồng cũng đang ngồi trên bàn
ăn chờ đợi.
Cô giật mình quay lại, Diệp Dĩ Trinh vẫn cười dịu dàng
nhìn cô, đôi mắt như có ánh sáng tỏa ra, sáng đến lạ thường.
Ngồi ở chính giữa là Diệp lão, ông ho khan hai tiếng
mới khiến cô định thần lại được.
"Chào bác."Ôn Nhiễm câu nệ chào hỏi.
Diệp Tán ừ một tiếng, có vẻ không tự nhiên nhưng lại
không dám để cô thấy.
"Đứng đó làm gì nữa, mau ngồi đi."
Ôn Nhiễm khẽ dạ rồi ngồi xuống, Diệp Dĩ Trinh nhìn qua
hai người rồi cũng vào bàn.
Diệp Vận Đồng gắp cho cô ít đồ ăn:"Không biết em
thích cái gì cho nên mỗi thứ nấu một ít, nếm thử đi, có hợp khẩu vị em
không?"
Ôn Nhiễm cầm đũa lên cắn một miếng, rất nhanh lại mỉm
cười:"Ngon lắm ạ."
Diệp Vận Đồng nghe xong rất vui vẻ:"Vậy ăn nhiều
một chút."
Diệp lão bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, Diệp Dĩ Trinh
nhíu mày dò xét ông một cái, thế mà lão gia chẳng thèm để ý tới anh:"Ăn mà
hợp khẩu vị là tốt, không nên gầy như vậy, ăn nhiều một chút mới tốt cho cơ
thể."
Ôn Nhiễm ngỡ ngàng không thôi, mà Diệp Vận Đồng lại
còn cười ha hả, gắp tiếp cho cô vài món nữa.Thái độ của Diệp lão gia thay đổi
như thế cũng làm cho Ôn Nhiễm không thích ứng kịp.Chẳng lẽ, ngày đó cô không
nản lòng, câu nói khi ấy lại có tác dụng đến vậy?
Bữa tiệc cơm này cuối cùng Ôn Nhiễm cũng ăn xong.
Cơm nước xong lão gia lại muốn đi dạo trong vườn, còn
ngỏ ý muốn Ôn Nhiễm đi cùng nữa.Diệp giáo sư nhất quyết không chịu, ông mới
liếc nhìn anh:"Ta chỉ đi trong sân vườn, không quăng người của con đi
được."
Đã bị ba liếc háy qua lại, còn bị cả bạn học Ôn nhìn
bằng ánh mắt đầy xem thường, Diệp giáo sư mới đành đáp ứng.
Trời đã sắp vào hạ rồi.
Kinh Sơn cũng không nóng lắm, vào đêm vẫn còn nghe
thấy tiếng côn trùng kêu vang, mặc dù ở đây rất sáng đèn thì đúng là một điều
kì thú.Ôn Nhiễm cẩn thận đi cùng Diệp lão gia.
"Cô bé."
"Dạ?"
"Có phải bây giờ cháu vẫn tức giận với Dĩ Trinh
không?"
Ôn Nhiễm ngẩn người, lưỡng lự rồi nói:"Không ạ,
không có."
Diệp lão gia thoải mái cười:"Đừng giấu ta.Cô bé,
là ta không tốt, cháu có phải ghét ông già này lắm đúng không?"
"Không có!"Ôn Nhiễm vội vàng phủ nhận.
"Diệp lão gia vỗ vỗ tay cô, quay đầu, hòa ái nhìn
cô:"Lời cháu nói với ta ngày đó, giờ còn hiệu lực không?"
Ngày đó, câu cô nói với thím Tề sao?
Ôn Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu, dùng thanh âm cực thấp
nói:"Còn ạ."
Diệp lão gật đầu, đứng trầm mặc nhìn ánh trăng chốc
lát.Ôn Nhiễm đứng sau lưng ông, cũng không nói gì.Mãi lúc sau, ông khẽ thở dài
quay đầu lại, đưa tay cho cô:"Cô bé, dìu ta về đi."
"Dạ."
Ôn Nhiễm biết, tuy là ông không nói gì thêm, nhưng
thái độ đó cô hiểu được.Cô chỉ thắc mắc là, ông tại sao còn thở dài như thế.
Diệp Dĩ Trinh vừa lái xe đưa cô về nhà vừa nghe cô
nói, nghe xong, anh mỉm cười:"Nói không chừng chắc ba hối hận vì đã cấm
đoán anh."
Bạn học Ôn kinh thường hừ một tiếng:"Anh không có
tư cách nói xen vào đâu."
Diệp Dĩ Trinh cũng không tức giận, sau khi dừng xe an
toàn trước khu nhà của cô, không để Ôn Nhiễm phản ứng đã giữ chặt gáy cô, cúi
người áp sát vào bờ môi mềm mại.
Ôn Nhiễm bị dọa sững người, mở to mắt tùy ý anh.
Anh cắn môi cô, Ôn Nhiễm bị đau mà kêu lên, lại để anh
nhân cơ hội tiến vào, quấn quýt lấy lưỡi cô, dây dưa không dứt.Cô bị hôn đến
choáng váng mơ hồ, tay theo bản năng vòng sau cổ anh, mãi đến khi anh buông cô
ra mới phát hiện thấy, ngượng ngịu thả tay xuống.
"Anh làm gì t