
Tuyệt sư thái đó a".
Đồng Chu nhô đầu ra khỏi máy tính:"Sư thái, sư
thái là ai?"
Lưu Phỉ Phỉ bày ra bộ mặt vô cùng đau đớn:"Chính
là người khó tình cực kì lại quyết định việc tốt nghiệp của chúng ta, học kì
này lại đúng có một môn của bà,Miss Lý."
Ôn Nhiễm cẩn thận hỏi:"Sẽ không thảm như vậy
chứ?"
"Sao lại không, chạy nhanh chạy nhanh thôi."
Một loạt đầu đề, Ôn Nhiễm xem qua một lần, có chút đau
đầu.Mỗi một hàng là một tiêu đề, ngay cả gợi ý cũng không có làm cho Ôn Nhiễm thật
rất muốn có đề cương luận văn.Quên đi, cũng không có gì quan trọng, tùy tay
chọn một cái, xem như đã không còn đường lui.
Môn thứ nhất là của Diệp Dĩ Trinh, Ôn Nhiễm còn nhớ
rõ, lúc tan học tiết đầu tiên thầy có nói là sẽ không điểm danh, hy vọng mọi người
có thể đi học đúng giờ, nếu không có thể tự mình viết đơn xin phép rồi đưa lên
là được.Đối với sinh viên hoàn toàn tin tưởng.
Mọi người không khỏi cảm thán:"Giáo sư như vậy
thật không nhiều lắm".
Ôn Nhiễm định tiết thứ nhất tranh thủ đến sớm chiếm chỗ,
nhưng cô lại không thể rời giường được, thế là chờ sang tiết hai, nhưng mà đi
muộn ngồi sau lại không nhìn thấy gì, bởi vì người đến nghe tiết của thầy quả
không ít.Lúc này Ôn Nhiễm đứng ở cửa cùng Lưu Phỉ Phỉ mắt to trừng mắt
nhỏ:"Này đây là môn chuyên ngành của chúng ta, bọn học MPA chạy tới đây
làm gì?"
May mà Đồng Chu đến sớm đã chiếm được chỗ phía trước,
Ôn Nhiễm đi theo Lưu Phỉ Phỉ chen qua, Đồng Chu nhún vai:"Biết làm sao
được, thầy Diệp vốn rất được hâm mộ mà."
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn Diệp Dĩ Trinh đang chậm rãi
bước lên bục giảng, phong thái cực kì nhàn nhã.
Diệp Dĩ Trinh nhìn quét qua mọi người lộ ra một nét
cười thản nhiên, hai tay chống bàn từ từ nói:"Gần đây nghe nói có nhiều
người oán giận tôi tại sao đến dạy lại dẫn theo nhiều học sinh như vậy, tôi
cũng không hiểu lắm, hôm nay bước vào phòng mới ngẫm ra."
Có người cười trộm.
Diệp Dĩ Trinh cười cười nói:"Thích môn học này
quả là tốt, nhưng đối với các bạn trễ học lại không tốt.Tôi nghĩ có người oán
giận tôi cũng không phải là không đúng."
Cách nói hài hước của hắn bây giờ Ôn Nhiễm đã khá quen
thuộc, bả vai bị Lưu Phỉ Phỉ vỗ một cái:"Ôn Nhiễm mình luôn thấy, một
người con gái đứng đắn không thể tùy tiện thích một nam nhân."
Ôn Nhiễm bị dọa nhếch miệng:"Cho nên?"
Lưu Phỉ Phỉ nháy mắt nói:"Cho nên, hiện tại mình
rất hối hận, mình muốn là một nữ sinh bồng bột đem luôn người đàn ông trên bục
cho vào túi".
Haha
"Nữ nhân đứng đắn sẽ không bị sắc đẹp dụ
dỗ".
"Mình biết nhưng cũng có thể gặp được ngoại
lệ".
Ôn Nhiễm híp mắt nhìn Diệp Dĩ Trinh, không khỏi tưởng
tượng không biết có bao nhiêu người nguyện ý cho hắn ngoại lệ đó.
Tới gần giờ nghỉ, Diệp Dĩ Trinh tắt máy tính:"Hôm
nay học viện đã thông báo kết quả đề án được nhận."
Tất cả mọi người rất quan tâm đến chuyện này vội
hỏi:"Thầy à, đề mục thầy chọn là của người nào?"
Giáo sư tốt tình hiền lành như vậy ai mà không muốn
làm cùng cơ chứ.
Diệp Dĩ Trinh nhìn thoáng qua, khẽ cười:"Chỉ có
một người chọn chủ đề đó, khóa này tôi chỉ có một người cùng hợp tác nên chắc
sẽ vất vả cho bạn đó một chút."
Chỉ một người thôi sao?Thực vất vả mà.Ôn Nhiễm trong
lòng hơi sợ, cô tùy tiện chọn cái đề án kia sẽ không phải là...
"Ôn Nhiễm" âm thanh trầm thấp nhưng lại rất
rõ ràng, người đàn ông ngẩng đầu lên, quét qua một vòng:"Ôn Nhiễm là
ai?"
Quả nhiên...
Dự cảm chẳng lành của cô luôn cực kì chuẩn xác, Ôn
Nhiễm bất lực trước cặp mắt ngưỡng mộ của mọi người đứng lên, mỉm cười nhạt
nhẽo, nghiến răng nghiến lợi nói:" Thưa thầy, là em.".Em chính là cái
người xui xẻo đó.
Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu lên, ôn hòa cười:"Hi vọng
sẽ cùng em hợp tác vui vẻ."
Đồng Chu nhỏ giọng nói:"Thật là tốt a."
Lưu Phỉ Phỉ tiếp lời:"Giáo sư Diệp đúng là tốt
nhất a."
Ôn Nhiễm đầu đầy hắc tuyến ngồi xuống, không chú ý đến
vẻ hứng thú trong ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh.
Thật ra kết quả này với anh cũng có chút ngoài ý muốn,
văn phòng thông báo quá muộn, anh còn không kịp nhìn đề mục đã rút đại một bộ,
vốn tưởng sẽ không có ai chọn, mình cũng sẽ được nhẹ nhàng hơn, không nghĩ lại
có một người.Cũng may, anh còn có chuẩn bị.
Dọn dẹp xong xuôi để về, vừa ra khỏi phòng đã thấy có
một cô gái đang chờ.
Anh khẽ nhăn mày, chậm rãi bước qua cười nói:"Có
vấn đề gì sao ?"
Ôn Nhiễm mâm mê ngón tay có chút ngượng ngùng vuốt
vuốt tóc:"Em chỉ muốn hỏi thầy, đề án phải chuẩn bị gì trước ạ?".Chỉ
có một mình, cô cũng cần phải sớm làm thôi, nghĩ đến đây Ôn Nhiễm càng cảm thấy
chán nản.
Cho dù người con gái trước mặt cố gắng che giấu, Diệp
Dĩ Trinh vẫn nhìn thấy trong ánh mắt sáng ngời đó có một tia cảm xúc khác
thường, khẽ cười:"Không cần vội, thứ sáu tuần này mới bắt đầu, khi đó chúng
ta hãy bàn bạc."
Ôn Nhiễm:"...".Quả nhiên, hắn không hiểu sự
khổ cực của cô
"Này em?"Anh gọi, nhìn đồng hồ,"Còn có
việc gì sao, tôi còn có tiết."
Nói xong lại mỉm cười, vẻ mặt hòa nhã vui vẻ đó làm Ôn
Nhiễm vô thức lắc đầu, khi tỉnh ra thì bóng dáng cao lớn của Diệp Dĩ Trinh đã ở
đằng xa.
Thứ sáu là lần đầu tiên họp, Ôn N