Duck hunt
Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324512

Bình chọn: 7.5.00/10/451 lượt.

ô cùng thống khổ:"Cậu có biết mình muốn tham gia

hạng mục GP lắm không? Mình tự nhủ rằng, nếu làm tốt có thể được đến tổng bộ GP

Anh quốc thực tập! Cậu còn nhớ khi đến sân bay tìm mình không?Mình lừa cậu đấy

Ôn Nhiễm, mình luôn nhớ đến hắn, mình muốn đi Anh tìm hắn nhưng mà đến sân bay

rồi mới phát hiện ra, mình không thể đi, mình cái gì cũng không có.Với năng lực

hiện tại của mình, đi GP là cơ hội duy nhất.Cậu biết không Ôn Nhiễm, là cơ hội

duy nhất của mình..."

Cô bây giờ vẫn nhớ rõ ràng cảm giác khi nhìn danh sách

trúng tuyển.Cô không có, mà người thứ hai mươi mốt lại là cái tên của người đã

từng nói với cô sẽ không tham gia thi tuyển, Ôn Nhiễm lại trèo vào được sau

vòng sát hạch.Trong phút mất mát đó, tuyệt vọng, phẫn nộ cùng nhau ập tới, cô

không thể nào chịu nổi, giống như mất đi cả lí trí.

"Khi đó mình ghét cậu, ghen tị với cậu Ôn Nhiễm,

mình cầu lại không thể có, cậu không muốn thì lại được.Cho nên mình mất đi lí

trí, làm ra chuyện đó với cậu, thậm chí còn hãm hại Lâm Sanh..."Giọng Đồng

Chu có chút run run,"Thực ra làm xong mình lại hối hận, tối hôm đó mới

không dám trở về, mình sợ thấy cậu, sợ chứng kiến cậu vì mình mà bị thương.Sau

này, mình lại tự hỏi, mình có làm cái gì sai đâu, chỉ là vì cậu, cậu tốt hơn mình

mà thôi."

Ôn Nhiễm yên lặng lắng nghe, không dám lên tiếng, như

là sợ dọa đến cô ấy, ngay cả hô hấp cũng áp chế.Rốt cục đến khi Đồng Chu trầm

mặc, Ôn Nhiễm mới hít mạnh một hơi, cố gắng không để mình rơi nước mắt.Có vẻ cô

và Đồng Chu đều bị dọa giống nhau.

"Đồng Chu, mình không biết hạng mục GP với cậu

quan trọng như thế, nếu biết mình sẽ không tham gia."

"Cậu đừng đồng tình với mình!"Đồng Chu đẩy

cô ra, giọng nói bén nhọn, lại có chút đau thương,"Như vậy chỉ khiến mình

cảm thấy tệ hơn, cầu xin cậu đừng như vậy, đừng để ý đến mình, đừng khiến mình

thành một người xấu hơn nữa được không?"

Ôn Nhiễm đành thu tay, xoay người rời đi.Kì thực, Ôn

Nhiễm đã có ý định, nếu Đồng Chu không đề cập tới chuyện này cô cũng không hỏi

nữa, không phải vì Đồng Chu mà là vì cô.Miệng vết thương khó khăn lắm mới liền

lại, cô không muốn vạch trần nó ra bởi vì, loại đau khổ đó, vĩnh viễn cũng

không hết.

"Ăn cơm trưa sao?"Điện thoại đầu dây ân cần

hỏi thăm, Ôn Nhiễm đang ở căn tin chiến đấu với mấy hột cơm cứng ngắt.Cô phát

hiện mình bị chiều đến hư rồi, khẩu vị của cô là hoàn toàn được nâng cấp, không

có anh ở đây, cô ăn không thấy ngon.

"Vâng, đang ăn."Giọng điệu ủ rũ."Công

việc bên Luân Đôn tốt chứ ạ?"

"Ừ."Anh trả lời, lại lật một văn kiện ra.Gần

đây Boss bên GP Anh quốc lo lắng về tình hình dầu thô ở Hải Bắc Brent, giá cả

trước mắt không ổn định, lại không dám xuống tay.Cho nên nhà phân tích Diệp

giáo sư đương nhiên sẽ bị triệu hồi về Luân Đôn.

Bây giờ ở Luân Đôn đang là rạng sáng, anh cầm văn

kiện, vừa gọi điện thoại nội tuyến kêu một tách cà phê.

"Anh không nghỉ ngơi sao?"

"Anh không mệt."Anh ôn hòa nói,"Ăn cơm

xong thì nghỉ ngơi một chút, anh đã chuẩn bị tài liệu thi CPA ở nhà trọ, nhớ

sang lấy."

Sau mấy ngày chân bị thương, chìa khóa nhà trọ Diệp

giáo sư cũng đưa cho Ôn Nhiễm một cái.Ban đầu cô không cầm, lại bị Diệp Dĩ

Trinh nhẹ nhàng nói một câu:"Chỉ là phòng ngừa thôi mà, hơn nữa em cũng

không có bạn ở đây, khi cần lại không tìm ra chỗ ở."

Đại học B có rất nhiều thầy giáo mua phòng trọ ở, bởi

vì đại học B không gần trung tâm, phòng cũng không phải giá cao, cho nên ai

cũng mua nhà rồi cho thuê, kiếm thêm thu nhập.Mỗi ngày nghỉ, ở đây lại đầy cả

khách.

Nhớ tới lời này, mặt Ôn Nhiễm lại đỏ lên, biết là đối

phương không nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, Ôn Nhiễm nghiêm túc nói:"Thầy

nhanh nghỉ ngơi đi."

Đối phương cúi đầu cười, nói ra một câu làm bạn học Ôn

Nhiễm chịu không nổi:"Tuân lệnh, bạn gái tiểu thư."

Lại bị đùa giỡn, Ôn Nhiễm căm giận đi về phía nhà trọ

giáo sư.Tập tài liệu được đặt ở một vị trí dễ thấy trong phòng sách, Ôn Nhiễm

cầm xem, mọi trang đều được anh đánh dấu.Từng nét mạnh mẽ, dứt khoát.Diệp giáo

sư cũng viết bảng rất đẹp, từng khóa học đều được dịp mà chiêm ngưỡng.

Nói tiếp, đây cũng là lần đầu tiên cô đến phòng sách

của Diệp Dĩ Trinh, trước đây bị thương ở chân, nhưng mà mấy ngày đó đi lại

không tiện nên hầu như Ôn Nhiễm chỉ nằm trên giường nhìn ngọn đèn trong phòng

này, biết rằng anh còn đang làm việc.Bây giờ, cô nhìn lướt qua bàn làm việc của

anh, hai bên đầy tài liệu, chừng đó cũng đủ thấy anh bận rộn bao nhiêu.

Nghĩ nghĩ, Ôn Nhiễm lại thở dài.Anh đi công tác vài

ngày, ở đây đã bám một lớp bụi, Ôn Nhiễm vén tay áo, bắt đầu đi dọn dẹp.Đang

định sửa sang lại nhà thì tiếng chuông cửa bỗng vang lên.Ôn Nhiễm hơi sửng

sốt.Phản ứng đầu tiên chính là- Diệp giáo sư đã về rồi sao?

Vội vàng ra mở cửa, kết quả lại khiến cho cô khá kinh

ngạc.Đứng trước cửa là một cô gái, mà cô gái đó cũng ngạc nhiên nhìn cô.

"Xin chào, có thể là tôi đi nhầm."Cô gái mỉm

cười, cầm túi định rời đi.

Ôn Nhiễm vội gọi lại:"Nếu chị đến tìm thầy Diệp

thì chị không đi nhầm đâu."

"Sao?"Cô ấy quay người lại, không quá tin

tưởng:"Vậy em là?"