Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324504

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

ắt mấy đứa nửa năm, được người ta khen cũng xem như có chút

thành tựu.

Diệp Dĩ Trinh nhấc mi nhìn cô, sau đó đưa thức ăn tới

trước mặt cô.Đi ăn cơm với anh rất nhiều lần, Ôn Nhiễm cũng quen dần với sự

chăm sóc đó, khi đó cô lại nhe răng cười, rồi ngấu nghiến ăn.

"Đúng rồi, không biết em đủ tư cách tham gia cuộc

thi ACCA không nhỉ."Bỗng nhiên nhớ ra, Ôn Nhiễm nói.

"Sao?"

"Chị Trình Bắc sắp đi làm rồi, bây giờ mỗi này ở

trên MSN đều nói tìm việc rất khó khăn, em chắc cũng nên kiếm thêm vài chứng

chỉ, sau này tìm việc chắc còn dùng đến, để còn tìm được một nơi tốt chứ."

Tìm không thấy cũng không sao.Diệp giáo sư bỗng nhiên

nghĩ vậy, nhưng mà cũng khó thấy được tinh thần hiếu học đó, nên cổ

vũ:"Tiêu chí chắc cũng đủ, nhưng mà trong thời gian ngắn không thể đậu

được, em phải chuẩn bị lâu dài."

"Em biết mà."Ôn Nhiễm có chút buồn rầu, sau

đó lại cười nịnh:"Thầy Diệp, đến lúc đó phiền anh ôn tập giúp em

nha."

"Cũng có thể."Diệp Dĩ Trinh vui vẻ đáp

ứng,"Nhưng mà, thù lao là gì?"Tầm mắt vừa vặn dừng lại trên môi cô.

Ôn Nhiễm ho khan, Diệp Dĩ Trinh mỉm cười vỗ vỗ sau

lưng, giúp cô hít thở.Ôn Nhiễm nhịn không được oán thầm:"Đúng là một cây

cao lương kì quái mà."

Tháng tư, nhiều nghiên cứu sinh đại học B bước vào

giai đoạn tốt nghiệp, bảo vệ luận văn.Sau đó trường sẽ đặc biệt tổ chức một

buổi ra trường.Ôn Nhiễm đối với mấy hoạt động đó cũng không có hứng thú.Nhưng

mà Trình Bắc lại giao cho cô một công việc, đó là chị Trình Bắc sẽ đại diện lên

diễn thuyết nên muốn cô cầm DV quay lại.

Ôn Nhiễm xấu hổ nói:"Chị Trình Bắc, loại công

việc nặng nhọc này giao cho học trưởng Lưu Bân làm đi."

"Không được."Trình Bắc trợn mắt

nhìn,"Lưu Bân chắc sẽ cười đến run rẩy chứ đừng nói là chụp, chị không thể

đem việc này giao cho hắn được, Tiểu Ôn, thầy Diệp cũng đến cùng hội giáo sư

mà, em không muốn gặp một chút sao?"

Ôn Nhiễm cố gắng cự tuyệt dụ hoặc:"Em không

nghĩ..."

Trình Bắc:"Xóa hai chữ."

Ôn Nhiễm:"Em không muốn."

Trình Bắc:"Lại dối hai chữ."

Ôn Nhiễm:"Muốn..." a a a cô đúng là không có

tiền đồ quá, chỉ như vậy đã bị dụ hoặc rồi, nhưng mà, cô quả thật, cũng muốn.

Đại sảnh buổi thuyết trình đông kín chỗ, Ôn Nhiễm đứng

ở cửa ra vào 囧 một

chút, cầm chắc máy quay, cả mấy trăm người thế này, biết tìm chỗ nào ngồi

chứ.Bỗng nhiên có hai người từ khu vực giữa đứng lên, hướng cô vẫy tay, Ôn

Nhiễm chăm chú nhìn, là Lưu Phỉ Phỉ và Lâm Sanh, hai người này cứ như mắt thần

vậy, sao lại đoán được cô đến vậy chứ.

Ôn Nhiễm đi sang, ngồi giữa hai người:"Các cậu

sao không đợi mình đã tới rồi?"

Lưu Phỉ Phỉ cười không nói, Lâm Sanh giải

thích:"Còn không phải nghĩ cậu được người nhà đãi ngộ nên sẽ ngồi hàng ghế

VIP phía trước sao?"

Ôn Nhiễm:"..."

Ôn Nhiễm dạo này rất say mê DV, đang cất tiền để

mua.Cho nên khi Trinh Bắc giao việc cho cô còn không quên dặn lại:"Nhớ

phải quay người mặc áo màu lam đấy."

Ôn Nhiễm nhìn Trình Bắc trên bục, thực sự gặp một đề

khó mà.

Đến lượt Diệp Dĩ Trinh lên phát biểu, anh mặc một bộ

tây trang màu đen, nghiêm túc hơn thường ngày rất nhiều.Ôn Nhiễm chỉ nhìn

thoáng qua vì sợ bị người nào đó thấy.

Chốc lát sau,vẻ đứng đắn của cô bị Lâm Sanh chọc

phá:"Cô ngương, cậu đến đây đúng thật là tốt."

"Sao vậy?"

"Thầy Diệp thấy cậu, cười mới ý vị làm sao."

"Sao có thể chứ?"Cô cúi đầu thấp đến thế rồi

kia mà.

"Vậy cậu nghĩ ở giữa mình và Lưu Phỉ Phỉ là một

cái đầu rùa sao?

Ôn Nhiễm:"..."Giận đến sôi người mất thôi!!

Ôn Nhiễm ngẩng đầu, vừa lúc Diệp Dĩ Trinh đứng diễn

thuyết trên bục, tầm mắt nhẹ nhàng nhìn qua toàn hội trường.Anh nói:"Trước

khi bắt đầu bài diễn thuyết của mình tôi muốn hỏi các bạn một vấn đề."

Mọi người phía dưới chăm chú lắng nghe, Ôn Nhiễm lại

giật mình một cái, lời dạo đầu này rất quen, quen thuộc đến mức cô như xuyên

qua thời gian vào lần đầu gặp anh, cũng như thế, anh đứng trên bục, dáng người

cao gầy bắt mắt.

"Nếu tôi nhớ không lầm, mọi người đều là những

sinh viên năm nhất của đại học B, vậy còn ai trong các bạn nhớ, trong mười

nguyên lý cơ bản của kinh tế học, điều thứ nhất là gì?"

Vừa dứt lời đã có người hô lên đáp án, Diệp Dĩ Trinh

mỉm cười,"Cảm ơn bạn vừa rồi, không sai, là điều thứ nhất trong mười

nguyên lý chính là phải biết cân nhắc lấy hay bỏ.Vậy có bạn nào có thể mang cả

mười điều suốt đời?"

Mọi người chần chừ trong chốc lát, Diệp Dĩ Trinh mỉm

cười, chỉnh phone:"Tốt lắm, bây giờ sẽ bắt đầu bài diễn thuyết của tôi.Chủ

đề ngày hôm nay là, nghề nghiệp suốt cuộc đời."

"Lúc tôi vừa về nước thì việc lựa chọn công việc

cũng khiến tôi phải phiền não một thời gian.Cuối cùng, tôi chọn làm giáo

sư.Điều này làm cho nhiều người khó hiểu.Mọi người đều cảm thấy người học kinh

tế ra trường phải tăng nhiều GDP nâng cao kinh tế đất nước.Nếu không thì thực

có lỗi với mấy năm vất vả trong giảng đường, thực có lỗi với tiền của đã bỏ

ra.Tôi nghĩ, các bạn ngồi đây chắc cũng có ý nghĩ tương tự."

Dưới hội trường rộ lên tiếng cười.

"Thực ra họ cho vậy cũng là đúng, mỗi người đều

có nhu cầu theo đuổi lợi ích kinh tế, vì thế con người ta phá


XtGem Forum catalog