
Ôn Nhiễm xấu hổ cúi đầu tự đánh giá mình:"À, em
là học trò của thầy Diệp."
Chị khẽ cười:"Nó còn mang cả chìa khóa đưa cho
học trò của mình nữa sao?Lần đầu tiên nghe nói."
Nhìn chị ấy tự nhiên vào cửa, không khách sáo chút
nào, lại còn nói biết rõ người nào đó, Ôn Nhiễm không thể không phỏng đoán,
chẳng lẽ là bạn tốt của thầy Diệp sao?
Thất thần xong, cô gái quay đầu cười với cô:"Chị
đoán, em là bạn gái của nó đúng không?"
"Em..."Ôn Nhiễm gãi gãi ót, hỏi người trước
mặt:"Chị là..."
Người đó xoay một vòng nhìn quanh:"A quên giới
thiệu, chị là chị gái của Diệp Dĩ Trinh."
Chị gái?Ôn Nhiễm sửng sốt.Chị gái của thầy Diệp, người
nhà của anh?!
Chị cười dài nhìn biểu cảm của cô, nhắc nhở:"Có
thể cho chị chén nước không?Chị lần đầu đến, mất không ít thời gian
nha."Đương nhiên thu hoạch không phải là nhỏ.
Ôn Nhiễm vội vàng đi ra phòng bếp nấu nước pha trà
uống, trà được đưa đến trước mặt chị cũng đã 20 phút sau.
Chị vừa uống trà vừa dựa vào ghế sô pha, nhìn Ôn
Nhiễm, xem ra cô bé có chút ngại ngùng.
"Nghe nói, Diệp giáo sư của em không thường ở
đây, trong thành phố nó có một phòng, ở bên kia nhưng giờ lại hay sang
đây."
Ôn Nhiễm nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Người đó cũng không trêu ghẹo cô:"Em gái nhỏ, chị
hỏi vấn đề đó em còn chưa trả lời nha."
Ôn Nhiễm nhìn chị, cũng tự hỏi chính mình, có gì mà
ngượng ngùng chứ.Nếu đã quyết định ở cùng một chỗ, không phải sớm hay muộn đều
phải đối mặt sao?Nghĩ xong, mặt cô cũng đỏ ửng, ngại ngùng cười, nhìn qua rất
ngọt ngào:"Em và thầy Diệp, đang, kết giao..."
Chị gái không ngờ sớm như vậy đã nghe được đáp án, sợ
run một chút, rồi cười haha, khiến Ôn Nhiễm cũng phải liên tiếp nhìn về phía
cô, không rõ ý tứ.
Người đó đứng dậy, đặt mấy thứ mang đến
xuống:"Được lắm, chị đi trước."
"À. em tiễn chị."
"Không cần."Chị quay lại đưa cho cô một tờ
giấy:"Haha em quả thật là một cô bé nhu thuận nghe lời."
Ôn Nhiễm không hiểu, đợi chị
đi rồi nhìn tờ giấy trong tay, bút tích rất quen thuộc, là của thầy Diệp.Vừa
mới quét dọn sao cô không thấy?Ôn Nhiễm tự mắng chính mình rồi đọc mấy câu, đơn
giản là dặn cô anh đi công tác phải chăm sóc bản thân mình, qua đó lại thể hiện
sự thân thiết.Hơn nữa, vị giáo sư này lại gọi cô là " Bạn nhỏ Ôn Nhiễm",
ý tứ sủng nịch rõ ràng.Ôn Nhiễm không nghĩ, có thể viết những điều đó, cô làm
thế nào có thể phủ nhận đây.
Bốn giờ chiều Luân Đôn, bây giờ ở Bắc Kinh đã là mười
hai giờ tối.Hội nghị kéo dài hơn ba giờ, Diệp Dĩ Trinh cả người mệt mỏi, nhìn
đồng hồ rồi gác điện thoại qua một bên.
Đã trễ thế này, chắc là ngủ rồi?
Người trợ lý bưng ly cà phê lên, Diệp Dĩ Trinh nhấp
một ngụm, vị đắng lan tỏa trong miệng.Anh khẽ cau mày rồi đặt sang một bên.
Trợ lý có chút bất an, hỏi:"Diệp tiên sinh, đây
là dựa theo khẩu vị trước kia của ngài để ngâm cà phê, có gì không ổn
sao?"
Diệp Dĩ Trinh nhấc mắt lên, nhìn trợ lý khẽ
cười:"Không phải cà phê có vấn đề."Chỉ là anh gần đây ăn nhiều đồ
ngọt, không còn quen đồ đắng như thế,"Đặt vé máy bay về thành phố B, càng
nhanh càng tốt."
Dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, di động bên cạnh rung
lên.Anh tùy tay nhấc máy, đầu dây vang lên giọng nói khiến anh mở mắt ra, trầm
mặc lắng nghe:"Đã biết, ngày mai về Kinh Sơn."
Kinh Sơn ở ngoại ô thành phố B, vùng này cực kì im
ắng, ngoài một chi bộ đóng ở đây, còn lại rất ít người.Diệp Tán Diệp lão gia,
cũng là ba của Diệp Dĩ Trinh nghỉ hưu về ở lại nơi này.Diệp Dĩ Trinh dừng xe
xong, bước xuống đã thấy một chiếc Jeep bên cạnh, anh hơi nhíu mày, bước vào
trong.
Dì Tề mở cửa ra, thấy anh thì cười toe toét.Vừa thay
anh mở cửa vừa nói:"Hình như nửa năm rồi cậu mới về đúng không."
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười,"Gần đây có chút việc, dì
Tề, Cố tam ở đây?"
"Cậu nói Hoài Trữ à, sớm đã đến đây rồi, nghe nói
phải về thành phố C một chuyến, cho nên qua xem lão gia trước."
"Vâng."Anh lên tiếng, vừa nhấc đầu đã thấy
Cố Hoài Trữ Cố đội trưởng ngoài cửa.
Cố Hoài Trữ:"Khó lắm mới thấy Diệp Dĩ Trinh giáo
sư ở đây."
Anh hơi nhíu mày, người này sao dám, đây là nhà anh
nha.Nhưng mà điều Diệp giáo sư am hiểu nhất chính là khoan dung, vì thế anh
chuyển đề tài:"Không phải cậu đi huấn luyện sao, giờ lại rảnh rỗi có thời
gian về thành phố C, là Cố lão gia triệu hồi à?"
"Lão gia giờ cũng đầy việc, không rảnh quan tâm
đến tôi."Cố Hoài Trữ cài áo, nói.
"Vậy, cậu đi làm gì?"
Cố Hoài Trữ cười cười, cho anh hai chữ:"Kết
hôn."
Diệp Dĩ Trinh rõ ràng ngẩn ra.Anh và Cố Hoài Trữ lớn
lên cùng nhau, bởi vì trước kia Diệp Tán ở thành phố C một thời gian, lại từng
vào sinh gia tử với Cố Trường Chí – Cố Lão tướng quân, cho nên bọn họ cũng rất
thân thiết.Nhất là hai anh em Cố Hoài Việt, Cố Hoài Trữ, tuy là nhà cũ của Cố
gia ở thành phố C thế mà cả hai người đều tham gia quân ngũ ở thành phố B.Cố
Hoài Trữ làm đội trưởng đội hóa đoàn.Nếu anh nhớ không lầm, trước đây có một
lần Cố mẫu gọi điện thúc giục cậu ta về chuyện bạn gái này, giờ chớp mắt cái đã
kết hôn sao?
"Đã định rồi?"
"Đương nhiên."Anh đáp lại không chút để
ý,"Vài năm nay trong nh