
ên ngoài bãi đỗ xe của Diệp trạch còn có một chiếc
xe Jeep.Diệp Vận Đồng vừa từ đoàn văn công trở về, bước trên xe xuống rồi đi về
phía hai người.Chị mặc bộ quân trang màu xanh, trên vai là quân hàm bốn sao hai
vạch.
Nhìn lướt qua bọn họ, đôi mắt chị híp lại, cười
nói,"Em gần đây sao lại biểu hiện tốt như vậy?Tần suất về nhà cao
hẳn."Sau đó chị nhìn về phía Ôn Nhiễm:"Chào em, chúng ta lại gặp nhau
rồi."
Ôn Nhiễm nhìn chị cười cười, vẻ mặt có chút lo lắng,
không tự chủ nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Vận Đồng, biểu hiện của mình thật
không ra gì cả.
Diệp Vận Đồng cũng không đề cập đến, vỗ vỗ bả vai cô,
rồi đưa hai người vào bên trong.
Trên đại sảnh của Diệp Trạch, ngoài cửa sổ là một màn
mưa đầy lãng mạn, nhưng mà, Ôn Nhiễm bây giờ chẳng có sức lực mà nghĩ đến cảm
giác này.
Vừa vào cửa đã thấy Diệp lão gia cầm một phong thư màu
đỏ ngồi trầm tư, nhìn thấy hai người đến, thần sắc thẫn thờ kia vẫn còn giữ
nguyên, Diệp Dĩ Trinh nhíu mày:"Ba sao vậy?"
Nghe thấy giọng con, Diệp lão gia trấn định tinh thần,
chống gậy nhích người ngồi cho ổn định, đặt phong thư lên bàn:"Hoài Trữ
vừa mới đến đây?"
"Vậy sao?"Diệp Dĩ Trinh híp mắt, Cố tam này
một ngày không làm một việc kích thích ba mình thì không sống yên hay sao
thế?Anh hỏi:"Cái ba cầm trong tay là gì vậy?"
Lão gia tử hừ một tiếng:"Là thiếp mời đám
cưới."Nói xong lại gõ gõ cậy gậy,"Nhìn xem, người ta đến cả ngày hôn
lễ cũng đã định rồi."
Thấy Diệp lão lại bắt đầu tức giận, anh cười nhẹ xoay
người nắm lấy bả vai Ôn Nhiễm, dịu dàng nói:"Không phải con đã mang người
ba muốn gặp đến rồi sao."
Diệp lão gia vừa nhìn thấy Ôn Nhiễm đã trợn ngược mắt,
chỉ một cái liếc mắt thôi cũng làm Ôn Nhiễm run lên bần bật, bàn tay nắm lấy
vai cô cũng thật chặt, cô vừa ngẩng đầu lên, nghe thấy Diệp Dĩ Trinh
nói:"Ôn Nhiễm, đây là ba anh."
Ôn Nhiễm cúi đầu chào rất lễ phép:"Chào bác, cháu
là Ôn Nhiễm ạ."
Diệp lão gia ừ một tiếng, nhấc gậy đi lên lầu, Diệp Dĩ
Trinh nhìn theo bóng ông đang định hỏi thâm ý của vị lão gia này, ông đã xoay
người lại, gõ gõ bậc thanh, nói:"Dĩ Trinh cứ ở dưới lầu, Ôn Nhiễm đến
phòng sách lầu hai với ta."Nói xong ông quay người rời đi, không cho Diệp
giáo sư có cơ hội mởi miệng.
Thầy Diệp rất muốn phản đối, ánh mắt ôn hòa nhìn về
phía Ôn Nhiễm, không khỏi lo lắng.Mà Ôn Nhiễm lại chớp chớp mắt vài cái, vẻ mặt
lanh lợi này khiến anh khá ngạc nhiên.
Anh khẽ cười:"Sao thế?"
Ôn Nhiễm le lưỡi:"Em chỉ là tự nhiên cảm thấy
cảnh tượng này có chút quen thuộc."Nói xong lại vội vàng bổ sung:"Mỗi
khi về Ôn gia, em đều gặp ông nội như thế nên rất có kinh nghiệm."
Anh vội can ngăn:"Trước mặt ba, em đừng nhắc tới
ông nội."
Cô kinh ngạc mở to mắt, như là hỏi, mà anh cũng chẳng
nói chỉ xoa xoa đầu cô:"Ngoan, làm theo lời anh nói."
Ôn Nhiễm vừa bước vào cửa đã bị gian phòng này làm cho
khiếp sợ.Cô nhớ tới phòng của ông nội, cũng là cách bài trí thời xưa, những bức
tranh rực rỡ muôn màu, vừa thanh lịch lại như một khí phách của người tri
thức.Nhìn đến đây, Ôn Nhiễm không khỏi than thầm một tiếng,
Diệp lão gia nhấc mắt nhìn cô, thấp giọng:"Thích
sách?"
"Thích ạ."Ôn Nhiễm thật thà trả lời, tầm mắt
dừng ở giá sách phía trên:"Ba cháu cũng có thể xem là một học giả, ông
nói, người trẻ tuổi đọc nhiều sách là tốt."
Nhắc đến ba, trong lòng cô lại trấn tĩnh hơn một phần.
Diệp lão gia nhấp một ngụm trà nóng, cười:"Ba
cháu nói không sai, khi còn trẻ cần phải đọc nhiều sách, nếu không sẽ không có
hành trang tri thức, sau này sẽ không có để dùng, làm gì cũng hỏng."
Ôn Nhiễm khẽ gật đầu, có vẻ như ông nội và Diệp lão
gia khác nhau ở chỗ:Diệp lão gia ôn hòa hơn ông một chút.
"Hai đứa ở cùng một chỗ bao lâu rồi?"
Câu hỏi rất thông thường, Ôn Nhiễm cũng đã sớm chuẩn
bị, thành thật trả lời:"Dạ nửa năm ạ."
Diệp lão nhíu nhíu mày, biết nhau có nửa năm mà đã
mang về nhà?!Rất không giống với tác phong thằng nhóc đó.
"Nghe Vận Đồng nói, cháu là học trò của nó?"
Ôn Nhiễm gật gật đầu:"Thầy Diệp là người hướng
dẫn bọn cháu ạ."
Diệp lão gật đầu, không cho ý kiến, chỉ thản nhiên hỏi
một câu:"Cháu còn gọi nó là thầy."Những lời này Ôn Nhiễm đã từng nghe
dì Tề Nữ Sĩ nói một hồi, chẳng qua là, dì lúc đó là ngữ khí nghi vấn, mà Diệp
lão bây giờ cứ như là đã chắc chắn vậy.
Ôn Nhiễm có chút đứng ngồi không yên, do dự mới định
nói đã bị Diệp lão cướp lời, vẫn cười rất nhẹ nhàng như trước nhưng trong mắt
có chút bất hòa:"Ta hiểu rồi." Ông hỏi tiếp:"Cháu năm nay bao
nhiêu tuổi?"
"Hai mươi mốt tuổi ạ."
"Vậy à."Diệp lão gia gật đầu,"Dĩ Trinh
gần tới sẽ hai mươi chín."
Ôn Nhiễm cảm giác được ông nội còn khác Diệp lão gia ở
một điểm nữa, ông nói ít nhưng lại rất nghiêm túc, còn Diệp lão gia, nói nửa úp
nửa mở, luôn khiến người ta phải suy đoán rất căng thẳng.
Nghĩ nghĩ một lát, Ôn Nhiễm mím môi cười:"Tám tuổi
quả thực là một khoảng cách không ngắn."
Diệp lão nhìn cô ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Nhưng mà đã có người từng nói với cháu rằng,
luôn có một người, dù là khoảng cách về thời gian hay không gian, đối với cháu
sẽ đều là ngoại l