Ring ring
Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324365

Bình chọn: 10.00/10/436 lượt.

g quanh cũng không đến nỗi nào.Người

chủ nhà khách dậy từ sớm, thấy cô vội chỉ vào phía xa xa nhắc nhở:"Cô gái

à, bên kia địa hình không tốt không nên tùy tiện đi qua nha."

Ôn Nhiễm cười gật đầu, đi dọc theo đường chính, không

khí tươi mát vô cùng cho nên cũng tâm tình trở nên thư thái hơn nhiều.Hồi còn

nhỏ, cô cũng từng cùng cha đến đây một lần, cũng là lần duy nhất cha mang theo

cô đi công tác, cho nên cô nhớ rất kĩ.Chính là ở nơi này, cô đi theo cha qua

vườn hoa cải, ông cũng chỉ về hướng vùng núi địa hình phức tạp ở xa xa.Bây giờ,

đứng giữa lối rẽ Ôn Nhiễm mới dừng bước, nhìn về phía trước không xa cười nhưng

đầy chua xót, lại có một vẻ mất mát không thành lời.

Mục đích hôm nay là ở miền Bắc huyên W, tìm hiểu hướng

đầu tư khai phá của công ty.Trước khi đi Lưu Khải Minh tập hợp mọi người lại,

nói qua một chút về hành trình:"Tôi phải nhắc nhở các bạn đại học B, vì

thầy Diệp có việc nên hôm nay tôi sẽ dẫn dắt mọi người hoàn thành việc phân

tích hoàn cảnh.Cho nên, hy vọng mọi người tuân thủ kỷ luất của tôi."Nói

xong hắn liếc Trình Bắc và Ôn Nhiễm một cái, hàm ý cảnh cáo rõ ràng.

Trình Bắc vụng trộm cười:"Xem ra lão lưu manh kia

phát hiện ra, tiếc quá, nghe nói tên nội gian cũng bị tóm được, đấy, chính là

nữ sinh kia, vào bằng quan hệ cửa sau với gã đó."

Trình Bắc chỉ tay sang, Ôn Nhiễm nhìn thoáng qua, chớp

mắt một cái xấu hổ cười:"Chị Trình Bắc, người đó, em biết."

"Em biết?"Trình Bắc kinh ngạc vô cùng.

Ôn Nhiễm gật đầu, đó là khi cô ở đại học A, hằng năm

đều xét học bổng quốc gia cho các sinh viên trong học viện, là một người có

thành tích học tập thực xuất sắc.

Lát sau, cô quay lại, nhẹ giọng hỏi:"Chị Trình

Bắc, chị nói chúng ta có phải có nhiều người hâm mộ không?"

Trình Bắc cười nói:"Đương nhiên.Không biết sao,

sau khi kết thúc, người được điểm cao nhất sẽ được thư giới thiệu của tổng giám

đốc phân khu GP châu Á Ôn Hành Chi tiên sinh, một tháng huấn huyện tại tổng bộ

Anh quốc, thực là một bước lên tiên, ai mà không mơ ước chứ."

Ai cũng mơ ước sao?Ôn Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm

nói.

Miền Bắc huyện W không giàu có như phía nam, nhất là

địa hình nơi này không tốt, thứ hai là dân cư ở đây có vẻ hỗn tạp, dân tộc

thiểu số tụ tập không đồng nhất.Nhưng mà nơi này lại có nguồn tài nguyên du

lịch rất phong phú, không nói đến tài nguyên khác, chỉ nói đến ngọn núi cao

hùng vĩ kia, trên đỉnh còn có vài cái hồ và động khoáng thạch.Càng khiến cho

người ta kinh ngạc đó là nơi này đều do thiên nhiên hình thành.Rất khó tưởng

tượng nếu một khi được khai phá thành công, không biết sẽ đem bao nhiêu tiền

tài chảy vào công ty nữa.

Ôn Nhiễm đi theo phía sau Trình Bắc có chút mệt mỏi.

"Ôn Nhiễm".Trình Bắc gọi cô một tiếng.

Ôn Nhiễm ngẩng đầu, lập tức miệng được nhét một viên

sô cô la đậu, vị ngọt nồng đậm lan tỏa, Ôn Nhiễm nở nụ cười:"Cám ơn chị

Trình Bắc."

Trình Bắc cười khanh khách,"Không có gì, đối tốt

với em cũng là đối tốt với mình mà."

Ôn Nhiễm hiểu được ý tứ của Trình Bắc, đẩy nhẹ chị một

cái, mắt chếch qua nhìn thấy một đứa trẻ cách đó không xa.Bé trai ôm một con

chó nhỏ, đứng ngơ ngác nhìn đám người qua lại, quần áo em cũng đơn giản, khuôn

mặt có chút bẩn, có vẻ gia cảnh cũng không tốt.

Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ lại vỗ vỗ vai Trình Bắc:"Chị

Trình Bắc, còn sôcôla đậu nữa không?"

Trình Bắc cười:"Ăn nghiện rồi hả, còn một túi

cơ."

Ôn Nhiễm nháy mắt:"Cho em hết được không?"

"Làm gì?"Nói xong Trình Bắc đưa qua, Ôn

Nhiễm nhanh cầm lấy, rồi chạy đến chỗ cậu bé kia.

Cậu bé ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Ôn Nhiễm rồi lại nhìn

về phía gói sôcôla đậu to trên tay cô.Đôi mắt màu đen lóe sáng, lông mi cong

cong, rất được.

Ôn Nhiễm mỉm cười, cúi người cầm gói sô cô la đưa

ra:"Cho em, ăn đi."

Con chó đứng bên cạnh sủa lên hai tiếng, cậu bé cúi

xuống nhìn rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở gói kẹo.Do

dự một hồi mới vươn tay ra, còn chưa kịp nhận đã nghe tiếng gọi.

"A Phúc, về nhà ăn cơm thôi."

Nghe tiếng gọi, cậu bé tên A Phúc này vội cuống quýt

dắt chó chạy về, ngay cả sôcôla cũng chưa kịp lấy.Ôn Nhiễm ngẩng đầu, thấy cách

đó không xa một bà lão nhìn về phía cô mỉm cười.

Cô hơi sửng sốt, sau đó mới cười cười xoay người đi về

phía trước.

Hôm nay chủ yếu chỉ cần tiến hành phân tích bên trong,

dựa theo gợi ý của Lưu Khải Minh, mọi người đi theo đoàn do huyện phái tới,

nhìn phong cảnh địa phương rồi trở về phân tích.Cuối cùng sẽ viết bản báo cáo

công việc.Tất nhiên không thể thiếu việc cùng những người đó nhậu một bữa.

Ôn Nhiễm trời sinh không

thích rượu, lấy lý do thân thể không khỏe nên thôi.Lưu Khải Minh nhìn Trình Bắc

vớiÔnNhiễm thấy cũng không vừa mắt nên cũng chẳng buồn gượng ép.

Ôn Nhiễm và Trình Bắc ở

khách sạn ăn cơm.

"Theo kế hoạch thì cứ làm tạm bài phân tích bên

trong, còn lại chờ khai giảng rồi nói sau."Trình Bắc cắn cắn thìa,cười

nhìn ÔnNhiễm,"NhiễmNhiễm em có kế

hoạch gì cho ngày nghỉ không?"

Ôn Nhiễm dùng chiếc đũa đảo

đảo mấy hạt cơm cứng ngắt trong bát, lắc lắc đầu.Trình Bắc nhìn chén cơm của

cô, đưa sang một bát cháo nó