
nhàng nói:"Bác sĩ nói, anh hai đã dùng một lượng lớn
thuốc an thần, đủ để một người lâm vào trạng thái hôn mê đến tử vong.Chính vì
anh hai luôn có nhiều chuyện bức xúc, cho nên nếu không dùng lượng lớn như vậy
sẽ không có hiệu quả."
"Cho nên, cho nên ba cháu tự gây ra vụ tai nạn xe
cộ?"Ôn Nhiễm ngỡ ngàng đưa tay che miệng,"Chú út, tại sao ba cháu lại
muốn tự sát?"
"Bởi vì ba cháu không tốt đẹp như cháu nghĩ.Ba
cháu tính rất yếu đuối, cho nên khi không được gia đình chấp nhận mẹ cháu đã
vội mang bà bỏ trốn.Nhưng mà việc này khiến anh hai nhiều khi suy nghĩ, hối
hận.Anh từ nhỏ đã ỷ lại gia đình, nhưng mà vẫn muốn được ba tán thành.Chỉ tiếc
là..."Ôn Hành Chi lưỡng lự, có chút bất đắc dĩ nói,"Chỉ là ông Ôn
tính cách cũng rất kiên định, cuối cùng cũng không làm theo ý nguyện của anh
hai."
Cô thở dốc vì kinh ngạc, ngực đau đến khó
thở:"Cháu hiểu rồi, chú út."
"Ôn Nhiễm."Anh trầm giọng,"Chú chỉ muốn
nói cho cháu biết, ba cháu, như vậy cũng là sự giải thoát.Cho nên, cháu không
cần phải sống mãi trong hồi ức không chịu quên đi như thế.Huống chi, cha cháu
rất yêu mẹ con cháu, điều đó, chưa bao giờ anh hối hận."
Cô đọc thư của ba, ba cũng có nói như thế:"Cả đời
này, anh luôn yếu đuối, lúc nào cũng sợ không làm được việc gì.Nhưng mà chỉ một
khắc dũng cảm nắm lấy tình yêu đó, mang chị dâu rời Ôn gia.Anh biết, khi đó chỉ
có một con đường, trong cuộc đời cũng có nhiều lúc cần vài phần dũng khí như
thế, mới có thể đạt hạnh phúc.Dù cho không còn đường lui."
Ôn Nhiễm chớp đôi mắt ẩm ướt, nói:"Cháu hiểu rồi,
chú út."Nói là như thế, lại kể toàn bộ sự thật ra, lấy bức thư của ba mang
đến giáo dục cô, cô không khỏi hồ nghi, chú út có bao giờ nói nhiều như thế,
sao bây giờ lại vậy?Ôn Nhiễm nâng mắt, nhìn chú:"Chú út, chú biết chuyện
của cháu?"Cho nên mới đặc biệt đến đây thuyết khách?
Ôn Hành Chi vuốt ve chén trà, hiểu được ý cô nên ừ một
tiếng:"Biết, nhưng chú không cho phép can thiệp."
"Vì sao?"Cô hiếu kì hỏi.
Ôn Hành Chi cười không chút do dự:"Vì người đó
đáng giá."
Bước ra khỏi quán cơm Ôn Nhiễm từ chối chú đưa cô về
trường, lại một mình bước trong hoàng hôn.Hôm nay thời tiết thành phố B rất
lạnh, nhưng mà trên đường vẫn không mất vẻ náo nhiệt, làm cho cái lạnh kia cũng
dần mất đi.Ôn Nhiễm kéo kéo áo, bước vào trong đám người.
Di động bỗng nhiên vang lên, Ôn Nhiễm không thèm để ý
liền bắt máy, là giọng nói ấm áp của anh.
"Xe lửa đến rồi sao?Anh đến đón em nhé."
Cô hít vào một hơi, chun chun cái mũi bị lạnh
cóng:"Vâng, xe lửa mới đến, em đang đứng trên đường đi bộ."
Người đầu dây hơi bất ngờ, cười khẽ:"Em thực có
tâm tình, không sợ bị cảm sao, đang làm gì thế?"
Hình như anh không biết, Ôn Nhiễm thở nhẹ một hơi, đá
đá hòn sỏi bên chân:"Chú út mới tìm gặp em."
"Ôn Hành Chi?"Diệp Dĩ Trinh nhíu
mày,"Anh ta nói gì vậy?"
"Nói gì không quan trọng."Ôn Nhiễm
nói,"Chỉ là, thầy Diệp, em có thể nhờ ngài một việc không?"
"Ừ."Anh buông ly nước trong tay, nhìn ra
ngoài cửa sổ đã lên đèn, buông lỏng thân mình, chăm chú nghe cô nói.
"Ngày kia em muốn đến thành phố T, anh nếu rảnh
có thể đưa em đi được không?"Cô nói ngữ khí rất cẩn thận.
Còn tưởng cô muốn nói chuyện gì, thì ra là thế, anh
mỉm cười:"Đương nhiên là có thể, lần này không sợ phiền anh nữa sao?"
"Không phải."Ôn Nhiễm phủ nhận, do dự một
lát rồi mới mở miệng:"Em muốn đem anh đến giới thiệu cho mẹ."Dừng một
chút rồi nói thêm,"Với một thân phận khác."
Diệp Dĩ Trinh sững sờ, sau đó lại rất nhanh phản ứng
lại:"Được."Đáp lại không hề do dự, bởi vì, anh đã đợi rất lâu, cuối
cùng cô cũng đã tiến lên một bước, anh làm sao có thể từ chối chứ.
Ôn Nhiễm ngọt ngào cười, tắt máy, bước lên xe điện
ngầm.
———————
Ngoại truyện 1: gọi thế nào cho phải
Xét về vai vế, dù không muốn cũng phải nghe theo.Điểm
này Cố Tam lại chiêm nghiệm vô cùng rõ ràng, vì sao ư, vốn là đồng trang lứa
với Diệp giáo sư, nhưng mà sau khi có vợ, lại sau khi vợ nhận ông ngoại, vai vế
cũng sẽ tự giác mà phân bậc.Về điểm đó, đội trưởng đành phải chấp nhận thôi.
Một ngày nọ gặp Diệp Dĩ Trinh.
Diệp Dĩ Trinh:"Này hậu bối, cháu nên gọi tôi một
tiếng cậu đi."
Cố Hoài Trữ:"Xét về tuổi, cậu nên gọi tôi một
tiếng anh."
Diệp Dĩ Trinh điều chỉnh tư thế, bình tĩnh:"Sau
đó sẽ gọi Lương Hòa bằng chị dâu, cậu cảm thấy cháu gái tôi chịu nhận
sao?"
Thì ra người này đã có người hậu thuẫn từ trước, Cố
đội trưởng, thất bại.
Có người nói, lão Diệp ở Cố đoàn chiếm ưu thế nhưng mà
anh so với Ôn Hành Chi thì lại không thể thực hiện được.Thứ nhất, Ôn Hành Chi
so với anh lớn hơn, thứ hai vợ mình là cháu người ta, dù thế nào vai vế cũng
không bằng được.
Nhưng mà, chú út Ôn, sai rồi.
Ôn Hành Chi khó hiểu:"Cậu cũng là cố vấn cao cấp
của GP, sao có thể để ÔnNhiễm nhà tôi bán cổ
phiếu công ty như thế?Huống chi, nếu muốn kết hôn cũng nên gọi tôi một tiếng
chú út."
Diệp Dĩ Trinh bình tĩnh:"Cậu cũng là tổng giám
đốc phân khu GP châu Á, vì sao lại để cháu gái Ôn Viễn đi khắp nơi rao bán cổ
phiếu như thế?Còn nữa, tôi còn có thể kết hôn, cậu thì sao?"
Thì ra người này am