
iễm: Cũng không phải....Đại khái là biết một
chút.
Cô kéo cái chân bị thương về phòng ngủ, mở trong túi
tiền lấy ra một vật.Đó là một vật rất cứng, trước mặt là thấu kính sáng, bị vỡ
ở phía góc.Phía trong là một bức hình, nhìn kĩ thực ra chỉ là một bức tranh
hoạt hình.
Cô nhớ đêm cô bị thương, trời tối mịt, một mình đi dọc
theo giường về phía trước, vừa đến mép giường, cô theo thói quen cúi xuống sửa
sang lại giường, đúng lúc khi cô quỳ gối xuống một mảnh thủy tinh vỡ ra, cắm
vào, cảm giác đau đớn bất ngờ đánh úp lấy, cô thất kinh buông tay ôm lấy đầu
gối lại mất trọng tâm ngã ngửa ra sau.Đúng lúc đó Ôn Nhiễm định đưa tay ra vịn
nhưng mà thứ nắm được lại là khối thủy tinh này đây, cũng đủ cho cô một manh
mối, lại càng khiến cô nghi hoặc.
Phục hồi lại tinh thần Ôn Nhiễm cảnh báo Diêu
Trường:"Không được nói cho mẹ mình, nếu không sẽ cho cậu hối hận đấy..."
Diêu Trường trầm mặc một lát, rồi đánh một biểu tình
ngán ngẩm:"Đã biết, đã biết, chúng ta trao đổi."
Bị thương đến ngày thứ ba cô nhận được điện thoại của
Lâm Sanh.
"Sao?"Cô vừa trả lời vừa cho con mèo nhỏ ăn,
con mèo này cũng rất hứng chí làm cô không khỏi cười khanh khách.
"A xem ra cậu ở bên đó cũng tốt lắm nhỉ?"Lâm
Sanh cười trêu chọc cô.
Cô ừ một tiếng, cũng không muốn nhiều lời.Lát sau Lâm
Sanh bỗng nhiên mở miệng gọi cô:"Ôn Nhiễm mình mình muốn nói cho cậu ba sự
kiện lớn."
"Hả?"Cô hứng thú.
"Cậu có biết tổng bộ GP ở Anh không?"
"Hình như ... có nghe qua."Cô nhớ đã nghe
Viễn Viễn nhắc đến, nói chú út hay bay sang Anh hội họp, mà chức vụ chú út ở GP
khu vực châu Á là Tổng giám đốc thì phải.
"Cậu biết không, lần này hạng mục sau khi chấm
dứt học viện sẽ chọn một học sinh có điểm cao, có thể cho vào tổng bộ GP thực
tập."
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng chớp mắt một cái:"Cái này,
mình thật không biết."
Lâm Sanh cười:"Sự kiện cuối cùng là, mình hôm qua
mới phát hiện ra, lo lắng một ngày không biết có nên nói cho cậu không."
"Ừ, cậu nói đi."
"Sáng hôm qua mình không tìm ra gương của
mình.Cậu cũng biết, cái gương có hình Doraemon mà lúc trước bị các cậu cười
nhạo kìa."Giọng của cô rất dè chừng.
Điều này làm Ôn Nhiễm ngây ngẩn cả người, cô nhìn khối
kính đang bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, hình ảnh có chút quen mắt, hình
như lúc còn trung học có người bạn hỏi cô:"Ai mà không thấy năm ngón
tay?"
Ôn Nhiễm không đoán được, người bạn giảo hoạt tiết
lộ:"Là, Doraemon."
Cô nhìn lại, nếu quả thực như thế, thì hình ảnh trong
kính này giống hình đó như đúc.
Ôn Nhiễm cúi đầu nói với Lâm Sanh:"Cậu nói vậy
không sợ mình hiểu lầm sao?"
Lâm Sanh mở miệng, giống như những lời nói từ đáy
lòng:"Cậu nghĩ như thế nào, mình không có quyền hỏi đến."
Ôn Nhiễm trầm mặc thật lâu:"A Sanh, mình
biết."
Giống như tâm tình gặp nhau, Lâm Sanh cười
cười:"Tốt lắm, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, vài ngày sau xuất phát đi huyện W
nhé."
Ôn Nhiễm dập điện thoại xong ôm hai chân thẫn thờ.Cô
chưa bao giờ thực sự suy xét người bên cạnh quá nhiều, người khác đối tốt, cô
chưa bao giờ hoài nghi đối phương có mục đích xấu, bởi vì nội tâm ai cũng đều
tốt cả.Không phải cô ngốc, chỉ là cô không muốn lo lắng đi đoán tâm tư người
khác.
Chẳng lẽ cô như vậy là không đúng sao? Nhất định phải
đối với người đó phòng bị hơn sao?Ôn Nhiễm càng mờ mịt.
Diệp Dĩ Trinh trở về thấy người nào đó đang ngồi trầm
tư, nhìn rất buồn cười.Anh cởi áo khoác ra, nhẹ giọng hỏi:"Suy nghĩ gì
thế?"
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh một lát:"Em
đang phiền não chuyện kéo cái chân thương tật này đến huyện W thế nào
đây."
Diệp Dĩ Trinh nhìn cô, cười nói:"Anh cho em một
tin không tốt đây."
"Cái gì?"Ôn Nhiễm tò mò.
Anh cúi người, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc trên trán
cô, cho đến khi thẳng lại mới vừa lòng:"Hôm nay học viện thông báo, máy
bay bị hủy, mọi người phải đi xe lửa đến huyện W."
"Sao?"Ôn Nhiễm kêu lên,"Trường nghèo
như vậy sao?"
Diệp Dĩ Trinh cười nói:"Cái này không phải
chính.Anh đưa em đi, thế nào?"
Anh đưa cô đi? Ôn Nhiễm sửng sốt, vội xua
tay:"Không cần, không nên phiền thầy như thế."
Động tác uống nước của anh ngừng một chút, mắt hơi
nheo lại.Ở cùng người này đã lâu Ôn Nhiễm biết đây là dấu hiệu chuyển biến cảm
xúc của thầy Diệp, cô lại vội nói:"Ý em là, thầy bận như thế còn đưa em đi
không tiện."
Diệp Dĩ Trinh nhìn cô một lát rồi cuối cùng cười
khổ:"Ôn Nhiễm em sao luôn cảm thấy "làm phiền" anh?" Nói
xong nhéo cái mũi của cô,"Về sau không được nữa."
Ôn Nhiễm ngớ người, không phải vì điều gì khác cả mà
chỉ vì động tác đó của anh.Anh nhất định không biết, lúc còn nhỏ, ba rất hay
nhéo mũi cô, mỗi lúc cô bướng bỉnh, không chịu nghe lời, ông sẽ đành phải bất
đắc dĩ cười rồi nhéo nhéo cái mũi của cô.Cảm giác ấm áp quen thuộc này từ rất
lâu rồi lại đột nhiên ùa tới, giây tiếp theo cô đã làm ra một hành động mà
chính mình cũng không tưởng tượng nổi- ôm lấy thắt lưng anh.
Diệp Dĩ Trinh ngừng bước, có chút ngỡ ngàng nhìn cánh
tay trắng nõn đặt trên eo, nói kinh ngạc đương nhiên là có, nhưng mà, điều anh
quan tâm lúc này là:"Làm sao vậy?"
"Thầy Di