
ng, mắt ÔnNhiễm
sáng rực lên.
"Theo chị biết thầy hằng năm thời điểm này
sẽ không ở trong nước."
"Vậy sao?"ÔnNhiễm khó hiểu ngẩng đầu.
"Mỗi dịp cuối năm đều xuất ngoại, hơn nữa thường
đi một nước cố định là Canada."Trình Bắc
nói,"Đại khái là phải gặp ai đó...?"
Ôn Nhiễm à một tiếng rồi
nuốt một ngụm cháo.
Trình Bắc nhìn phản ứng của cô, không khỏi
hỏi:"Tiểu Ôn à, em một chút cũng không thắc mắc thầy gặp ai sao?"Làm
cho cô hao tâm tổn lực đi điều tra như vậy cũng không cảm thấy chút thành tựu.
Ôn Nhiễm liếc cô một cái, thành thực nói:"Chị
Trình Bắc à, thực ra, tâm tư của chị đều viết trên mặt cả đấy."Tưởng lừa
được cô ghen ai ngờ cô lại không dễ dàng mắc mưu như vậy.
Trình Bắc:"..."
Sau khi cơm no rượu say, hành trình buổi chiều lại bắt
đầu.Xe đi qua một thôn trang nhỏ rồi ngừng lại.
Nơi này cũng cạnh bên khu quy hoạch của công ty.Sở dĩ
còn đang phân vân do dự là vì ở đây có một thôn trang nhỏ, chỉ có mấy hộ gia
đình nhưng muốn khai phá cũng gặp không ít khó khăn.
Ôn Nhiễm vừa xuống xe đã gặp
một người rất quen mắt, A Phúc.
A Phúc đang nắm xích cổ của con chó, ngồi xổm dưới tán
cây, thấy có xe đến ánh mắt mở thật to.
Ôn Nhiễm đi qua, nhìn cậu
cười, càng làm cô ngạc nhiên hơn là A Phúc lại chủ động nói chuyện với cô.Cậu
nói giọng địa phương rất nặng, trầm nhưng nghe vào tai lại rất mềm mại.Đôi mắt
to nhìn thẳng vào mắt cô.
"Chị à, chị có phải đến dỡ nhà của em
không?"
Ôn Nhiễm ngỡ ngàng, không rõ
ý của cậu:"Không phải, chị chỉ là đến xem thôi."Không hiểu sao, khi
nói những lời này cũng rất khó khăn.
A Phúc gật gật đầu rồi lại cúi xuống:"Bà em nói,
chờ xe của mấy người tới thôn em, khi đó nhà sẽ bị dỡ đi, sẽ phải chuyển đến
bên kia núi ở."
Giọng của cậu rất buồn, ÔnNhiễm
ngừng lại, không biết phải an ủi cậu bé thế nào, bỗng nhiên nhớ ra trong túi
còn gói sôcôla, vội lấy ra đưa đến trước mặt A Phúc.
A Phúc nhìn rồi lắc lắc đầu:"Bà nội nói không
được tùy tiện lấy đồ của người khác."
Ôn Nhiễm ngạc nhiên, vừa
cười vừa xoa đầu em, đem đồ cất đi.Không biết bà nội cậu phải tốn bao nhiêu
công sức mới có thể giáo dục một đứa trẻ hiểu biết như thế.
Buổi tối trong gian phòng họp nhỏ, Lưu Khải Minh tổng
kết một ngày công tác.Hắn gẩy gẩy điếu thuốc nhàn nhã nói:"Hôm nay tôi
cùng với giáo sư Lý Minh đại học B có trao đổi một chút, công tác của chúng ra
ở đây tiến triển rất tốt, rất thuận lợi cho nên vào ngày kia là có thể hoàn
thành.Như vậy kế hoạch trước năm đã xong."
Mọi người nghe xong đều rất vui vẻ.
"Buổi chiều khi đến xem thôn nhỏ kia, chúng ta
cũng bước đầu có quyết định, sẽ xem xét cho vào phạm vi quy hoạch của công ty,
bởi vì dân cư ở đó không nhiều lắm, hộ gia định cũng thiếu thốn, chi phí chuyển
chỗ sẽ không cao."Nói xong Lưu Khải Minh nhìn quanh một vòng,"Mọi
người có đề nghị gì không?"
Không ít người gật đầu đồng ý, nếu đem nơi này vào
khai phá, việc giao thông cũng thuận tiện rất nhiều, có thể tiếc kiệm nhiều
tiền.Không biết vì sao ÔnNhiễm bỗng nhiên nhỡ
lại cuộc gặp buổi chiều với cậu bé kia, ma xui quỷ khiến giơ tay phản đối.
Lưu Khải Minh sắc bén nhìn cô:"Nói nguyên
nhân."
"Em cảm thấy, nếu mua nhà cho bọn họ, còn cho họ
thêm chi phí an gia cũng tốn khá nhiều.Mặt khác, điều đáng ngại nhất là tình
cảm của mọi người, ai cũng ngại dời đi, em nghĩ họ sẽ không muốn dời đi nơi đã
sống lâu như thế.
Lưu Khải Minh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống
cô:"Bạn học sinh này, xin hỏi bạn có biết quyết định của bạn đem chi phí
của công ty tăng đến bao nhiêu không hả?Xin dùng đầu óc mà nghĩ đi một
chút."
"Em đương nhiên biết."ÔnNhiễm vội
nói,"Nhưng tiền nhất định là vấn đề quan trọng nhất sao?"
Lưu Khải Minh như đang xem một câu chuyện cười, nhìn
cô, trong tổ đa số đều là nghiên cứu sinh của đại học A, là đệ tử Lưu Khải Minh
mang theo, Trình Bắc và vài người đang sửa sang lại số liệu, không ở đây, chỉ
có một mình cô ở chỗ này, không ai lên tiếng ủng hộ.Lưu Khải Minh cười
nói:"Ôn Nhiễm, cô cao thượng, cũng phải nhìn xuống.Hơn nữa cũng phải tìm
phương pháp, đừng làm cho công ty phải trả cho sự cao thượng của cô, dù có thể,
cũng không đáng tiền."
Ngày rời huyện W, cảm xúc của ÔnNhiễm
rất thấp.Vừa đúng lúc Diệp Dĩ Trinh gọi điện thoại tới, ÔnNhiễm
nói hết mọi chuyện cho anh nghe, thầy Diệp nghe xong bên kia cũng chỉ biết cúi
đầu cười.
"ÔnNhiễm".Anh nói,"Em phải hiểu, theo
góc độ thương mại mà nói, dùng ít kinh phí mà đạt được lợi nhuận lớn nhất mới
là căn bản."
Ôn Nhiễm nghẹn một chút,
thấp giọng lẩm bẩm:"Ăn thịt người không chớp mắt đúng là tư bản."
"Nhưng mà em cũng như vậy."
"Vậy phải làm sao đây?"Cô cẩn thận hỏi.
Đầu dây anh im lặng vài giây, sau đó nói:"Để anh
nói chuyện với giám đốc Ôn, chắc anh ta sẽ có biện pháp tốt."
Ôn Nhiễm sửng sốt:"Ôn,
giám đốc Ôn?"
Chẳng lẽ là...?
Diệp Dĩ Trinh khẽ cười, ôn hòa nói:"Ừ, là chú út
của em, anh ta đang ở bên cạnh anh."
Tắt điện thoại biểu tình ÔnNhiễm
rất phức tạp.
"Làm sao vậy?"Lâm Sanh cấu cấu hai má cô,
trêu đùa.
Ôn Nhiễm xoa xoa
mặt:"Không có việc gì."
Đôi mắt phượng xinh đẹp của