
Lâm Sanh liếc sang, nâng
cằm cô lên:"Nhanh, thành thực khai báo."
Ôn Nhiễm nhăn mặt:"Đừng
náo nữa."Cô giờ đang chột dạ, căn bản không thể nhìn thẳng vào mắt Lâm
Sanh.
Khi xe lửa vừa đến nhà ga thành phố B điện
thoạiÔnNhiễm cũng vang lên, cô mở ra xem mặt lại nhăn như bánh bao.Điện thoại
của chú út:"ÔnNhiễm sao?Buổi chiều cháu có rảnh không gặp nhau một lát,
chú nói trợ lý đi đón cháu."
"...Da, vâng."Như thế nào trong lòng cô lại
có một cảm giác như làm chuyện xấu bị phát hiện vậy.Quá tệ.
Quán cơm gia đình Lão Hồ.
Ôn Nhiễm nhắm mắt theo đuôi người trợ lý của Ôn Hành
Chi.Nữ trợ lý dáng cao gầy che khuất đi thân hình nhỏ nhắn của cô, đi thẳng đến
phòng, mới nhìn vào đã thấy Ôn Hành Chi ngồi nhàn nhã trên bàn uống trà.Thấy cô
anh mỉm cười, gật gật đầu.Chỉ vì cái cười này cũng làm da đầu Ôn Nhiễm nhất
thời run lên.
Sử dụng câu nói của cô bé Ôn Viễn mà nói,"Người
này bình thường không thể đoán biết được, mặt than đó là thái độ bình thường,
nếu nở nụ cười, chỉ có một loại khả năng là có chuyện với chị."Cô đại khái
có thể hiểu được chú út vì sao lại gọi cô đến, nhưng mà hành động nhanh như
thế, cô còn chưa về đến trường học đã bị triệu đến rồi.
"Chú út."Cô ngồi trước mặt, thấy người này
nhấc ấm trà lên, lấy một cái chén tráng quan một lần rồi mới rót đầy đưa sang.
"Trà Ô Long."Âm điệu thản nhiên.
Ôn Nhiễm bưng chén lên, nhấm một ngụm, cũng không nhìn
ra có chỗ nào đặc biệt, nhưng thực ra đối với cái tên này cũng thấy hứng thú, Ô
Long?Thâm trầm như chú út, chẳng lẽ cũng muốn làm thơ ca sao?Ôn Nhiễm không
khỏi rơi lệ, rất muốn gọi điện cho Ôn Viễn xin lãnh giáo một chút.
"Hôm kia ở huyện W sự việc ta có nghe Dĩ Trinh
nói, vấn đề này cháu không cần lo lắng, chuẩn bị hạng mục cho tốt là
được."
Chú út bỗng nhiên mở miệng nói, Ôn Nhiễm vội gật gật
đầu:"Cám, cám ơn chú."
Ôn Hành Chi vuốt ve chén trà, đánh giá người con gái
đối diện một chút, trầm giọng hỏi:"Ôn Nhiễm, cháu sợ chú?"
Ngụm trà trong miệng còn nghẹn lại nơi cổ họng, Ôn
Nhiễm ho khan không ngừng, chật vật không chịu nổi.Trong lòng cô rất ảo não, cô
còn chưa kịp phủ nhận cũng đã lộ ra hết rồi.
Ôn Hành Chi nhếch khóe môi, đưa sang một chiếc khăn
tay trắng:"Đừng khẩn trương, ba cháu trước khi mất có đến chỗ chú đưa một
phong thư, ông có dặn, khi nào cháu hai mươi tuổi thì có thể mở ra xem."
Ôn Nhiễm ngừng động tác lau khóe miệng, tò mò nhìn,
chỉ thấy chú đưa ra một phong thư, dọc theo mặt bàn đầy đến chỗ cô:"Cháu
giờ có thể xem được rồi."
Ôn Nhiễm cẩn thận mở ra, trong nháy mắt, nét chữ quen
thuộc của cha xuất hiện ngay trước mặt, cô kìm nén vị chua nơi đáy mũi, hốc mắt
phiếm hồng.Cho đến khi xem hết cả bức thư dài, nước mắt đã rơi đầy mặt.Cô bỗng
nhiên rất bội phục dự đoán của Ôn Hành Chi, biết cô nhất định sẽ khóc nên mới
đưa khăn tay dày thế.
"Chú út à, phong thư này ông đã thấy qua
chưa?"
"Không có."Ôn Hành Chi lắc đầu, "Anh
hai trực tiếp đến trường đưa cho chú."
Năm ấy anh cũng không lớn là bao.Đợi đến khi hai mươi
tuổi anh mới mở xem bức thư này, khi đó mới hiểu dụng ý của anh hai.Anh hai tin
tưởng, đem con gái giao cho anh, có một câu khiến anh khắc cốt ghi tâm đến bây
giờ:"Nếu có thể làm cho ba chấp nhận được Nhiễm Nhiễm và mẹ nó thì rất
tốt, nếu không hãy để nó rời xa ba một chút.Anh không muốn con gái và vợ anh
lại dẫm vào vết xe đổ của anh, trải qua những điều đau khổ đó..."nói như
thế, làm sao có thể cho ba xem được?
Ôn Hành Chi không biết rằng, chỉ một tiếng "anh
hai" của mình lại khiến Ôn Nhiễm cảm động không thôi.Cô hiểu, cha khi còn
sống, chỉ có một tâm nguyện duy nhất là muốn mẹ và mình có thể được Ôn gia tán
thành.
"Cám ơn chú, chú út."Cô thấp giọng nói.
"Chú cảm thấy hôm nay là lúc nên nói hết mọi
chuyện với cháu."Anh buông chén trà, thật sự nhìn cô,"Trước là nói
chuyện cha cháu, sau đó là chuyện cháu."
"Cha cháu..."
"Nếu ta nhớ không nhầm, trước khi cháu đến trường
ở thành phố B, chú có gặp cháu một lần, khi đó cháu mới bảy tuổi."
Ôn Nhiễm nhớ lại, ánh mắt có chút ảm đạm, đó là lần
cuối ba đưa cô về nhà đón năm mới, cô gặp được Ôn Minh và Ôn Viễn, cũng gặp
được chú út.Ba nói, chú út rất thông minh, mười bảy tuổi đã được học bổng, đi
học MBA ở nước ngoài, trong giọng nói rất tự hào, lại cực kì hâm mộ.
"Chú út".Cô đột nhiên mở miệng."Cháu
muốn hỏi một chút."
"Sao?"Ôn Hành Chi nhíu mày.
"Phong thư này, sao lại giống như một bức di
thư?"
"Không có gì lạ cả."Ôn Hành Chi thản nhiên
nhìn cô, không nhanh không chậm nói:"Bởi vì đó vốn là một bức di
thư."
Ôn Nhiễm không khỏi hoảng hồn, đứng bật lên, chút nữa
làm rơi cả chén trà trước mặt,"Nhưng mà, ba cháu là bị tai nạn xe cộ trên
đường cao tốc mà qua đời, là ngoài ý muốn, làm sao lại..." nói tới đây cô
không khỏi ngẫm lại, hình như, cô khó khăn hỏi lại:"Ý của chú là, ba cháu,
có ý định?"
Ôn Hành Chi nắm lấy cánh tay cô, kéo cô ngồi xuống:"Lúc
ấy ta đang ở trong nước, nhận được điện thoại từ bệnh viện thành phố N, khi đến
nơi mẹ cháu đã có mặt rồi, cũng đã xử lí mọi thứ ổn thỏa."Anh nâng mắt
lên, nhìn cô, nhẹ