
ệp, thầy giận sao?"
"Sao?Anh biểu hiện rõ ràng vậy à?"Anh trêu
ghẹo.
"Không phải?"Ôn Nhiễm lắc đầu, nhìn Diệp Dĩ
Trinh xoay người lại, có chút nói không nên lời,"Em đang chậm rãi thích
ứng."Nói xong cô lại cào cào tóc, buồn rầu,"Mặc dù không quen nhưng
mà anh tin em, em đang rất cố gắng."
Nhìn vẻ mặt mờ mịt lại bất an của cô, Diệp Dĩ Trinh
chỉ có thể thở dài.Đối với những cố gắng vì mình của cô ngốc này, anh còn biết
yêu cầu gì nữa chứ, duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bị cô cào loạn, cười
rất ôn hòa:"Anh biết rồi."
Tình yêu, tình yêu là cái gì?Chính là cam tâm tình
nguyện mà chở che.
Ngày xuất phát đi huyện W, cả đoàn chia làm hai tổ,
phục trách việc khai thác tìm hiểu các khu ở huyện W.Lâm Sanh và Ôn Nhiễm được
phân vào tổ hai, tổ một đi buổi sáng, Ôn Nhiễm và Lâm Sanh cùng đi buổi chiều.
Trình Bắc thấy Ôn Nhiễm khập khiễng bước đi, không
khỏi lắc đầu, đỡ lấy tay cô, Ôn Nhiễm dở khóc dở cười:"Chị Trịnh Bắc, đừng
có khoa trương như vậy mà."
Trình Bắc lắc đầu:"Không được, như thế này chị
mới thấy an tâm."An tâm Ôn Nhiễm, càng an tâm học vị của mình.
Từ thành phố B đến huyện W cũng mất mười mấy giờ,
phong cảnh trên đường đi lại xinh đẹp tuyệt trần, không khiến người ta chán
nản.Nhưng mà trước mắt, việc khiến cho Ôn Nhiễm đau đầu là người ngồi phía
trước cô lại là giáo sư Lưu Khải Minh.Ai mà đoán được hắn là người dẫn đầu tổ
buổi chiều này chứ.
Trình Bắc nhìn vẻ mặt không được tốt của Ôn Nhiễm, lắc
lắc cánh tay cô, nhỏ giọng:"Có phải thầy Diệp chưa tới nên em lo lắng phải
không?"
Ôn Nhiễm bị Trình Bắc trêu hoài cũng quen, ảo não nói
cho qua:"Không phải, chỉ là có người oan gia ngõ hẹp."
"Ai?'Trình Bắc đầy hứng thú.
Ôn Nhiễm chỉ chỉ lên hàng ghế trên, Trình Bắc vừa thấy
là hiểu ngay:"Hắn à, thật là đại danh lừng lẫy, trường cũ của em có người
như vậy có phải em mắt mù không sao lại học trường đó hả.Thế sao, em cũng là
người bị hại hả?"
Ôn Nhiễm vội lắc đầu :"Là bạn thân của em."
Trình Bắc khinh bỉ nhìn cái gáy của Lưu Khải
Minh:"Người như thế đúng là lưu manh, nghe nói lúc hắn phỏng vấn còn để
lại mấy hồ sơ, phỏng vấn xong liền gọi đến.Bây giờ mấy người trong tổ đang rất
hứng khởi, không phải vì sắp tiến hành hạng mục mà là ngồi đoán xem ai là người
được Lưu Khải Minh chọn vào bằng cửa sau, quả thực so với nội gian còn kinh
khủng hơn."
Ôn Nhiễm mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.Xe đã vào huyện
W, các học sinh xếp hàng đi xuống.Ôn Nhiễm cũng cầm lấy túi xách, vừa chuyển
người đã thấy Trình Bắc lén lút lộ ta một tờ giấy nhỏ viết gì đó, còn chưa kịp
hỏi đã thấy chị đánh thằng về người phía trước.
"Làm gì thê?Đứng trật tự lại cho tôi."Lưu
Khải Minh nghiêm khắc nói, quay đầu thấy bộ dạng của Trình Bắc lại nhẹ nhàng
giọng xuống:"Cứ từ từ, chờ một lát, đừng có gấp."
Trình Bắc gật gật đầu:"Cám ơn thầy."
Lưu Khải Minh cười,"Không cần".Ánh mắt trên
người cô dạo một vòng, Trình Bắc chịu đựng sự ghê tởm đó, quay về Ôn Nhiễm đang
đứng ở sau giơ lên hai ngón tay chữ V, Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên lúc đó mới nhìn
rõ, sau lưng Lưu Khải Minh có một tờ giấy, viết bốn chữ:"Ta là lưu
manh."
Ôn Nhiễm không kìm được mà cười phốc.
Huyện W có rất nhiều tre và hoa cải, vừa bước vào
trong huyện đã có thể nhìn thấy một mảnh vàng ánh của hoa cải dầu, mùi hương
nhẹ nhàng tự nhiên quanh quẩn quanh chóp mũi.Ôn Nhiễm hít một hơi thật sâu,
nhìn cảnh đẹp bên đường, tâm tình trở nên rất tốt.
Trinh Bắc đi sau lưng cô, chậm rãi xuyên qua vườn hoa
cải:"Chị thấy hạng mục này đúng là làm điều thừa, nơi này đẹp như vậy,
chuyển thành phong cảnh du lịch, thực chất chỉ để kiếm tiền."
Ôn Nhiễm hái được một đóa
hoa cải dầu, lắc lắc trên tay:"Đây mới là vẻ đẹp chân chính của địa phương
chị nhỉ, không cần phải trang trí gì thêm nữa."Nói xong cô quay lai nhìn
Trình Bắc cười:Chị Trình Bắc nói đúng không?"
Trinh Bắc sửng sốt một lát, vội ngay lập tức lấy điện
thoại ra chụp hình ảnh trước mặt, ÔnNhiễm
hơi đỏ mặt, quay người đi tiếp.
Ở nơi thành phố T xa xôi, Diệp Dĩ Trinh giờ đang tiếp
tục tham gia hội nghị tổng kết, điện thoại trong túi bỗng rung rung khiến anh
giật mình.Anh mở ra, đập vào mắt là một ánh sáng nhẹ nhàng của tháng một, lúc
này ở huyện W hoa cải dầu đã bắt đầu nở, trong một vùng hoa màu vàng rực rỡ, cô
ấy đứng ở đó, một góc vàng nhạt óng ánh ngay trước mặt, cười rất tươi, thật sự
đẹp đến không nói nên lời.
Không tự giác, vẻ mặt anh dịu đi rất nhiều, thành phố
T giờ là mùa đông giá rét cũng cảm nhận được một tia ấm áp.
"Diệp tiên sinh."Người trợ lý có chút khó
hiểu."Sao vậy ạ?"
Anh khoát tay:"Không có việc gì."
Sáng hôm sau mới sáu giờ mặt trời đã mọc, ÔnNhiễm
cũng tỉnh dậy luôn.Cô và Trình Bắc ở cùng một phòng, Trình Bắc nghe thấy động
tĩnh liền mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn cô.
"Ôn Nhiễm em đi giờ sao?"Tám giờ mới tập
hợp, cho nên lúc này còn sớm quá.
Cô mặc nhanh quần áo vào, thấp giọng:"Ngủ không
được nên em đi ra ngoài một lát, chị Trình Bắc ngủ tiếp đi."
Tổ hạng mục ở một nhà khách miền nam huyện W, tuy điều
kiện không được tốt nhưng mà nhìn cảnh xun