
ệc mình suy nghĩ miên man, Ôn Nhiễm đột
nhiên chợt tỉnh, nghe được tiếng chuông điện thoại của mình.Là một tiếng đàn
dương cầm réo rắt, cô vừa nghe đã nhanh chóng nhận máy, nhẹ giọng nói chuyện.Nhưng
mà người đầu dây hình như không nghe thấy tiếng của cô, âm thanh ồn ào truyền
đến.
"Vâng, xin hỏi cô là Ôn Nhiễm sao?"
"Vâng, là tôi."
Đối phương hình như thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội
nói:"Tôi là hàng xóm cạnh nhà mẹ cô, hôm nay đi làm về thấy mẹ cô té xỉu
ngay ngoài cửa, tôi đã đưa đến bệnh viện nhân dân H.Cô có muốn đến thăm không,
mẹ cô lúc mê man vẫn luôn gọi tên cô..."
Điện thoại vừa tắt, mặt cô đã trắng như tờ giấy.Cô bản
năng muốn đứng lên ngay, bả vai đã bị một người giữ lại, tránh cho cô khỏi bị
đụng đầu vào đỉnh xe.
"Thầy à, mẹ em..." Cô hốt hoảng nói, chợt
bình tĩnh hơn,"Thầy, em muốn xuống xe."
"Ngồi xuống."Anh đỡ lấy bả vai cô."Tôi
đưa em đi."
"Nhưng mà..." Cô thoáng chần chừ, lại lắc
đầu:"Em không muốn phiền thầy."
"Đừng cãi lời tôi." Anh thản nhiên nói, dặn
dò trợ lý thay đổi tuyến đường, đến thành phố T.
Thành phố B cách thành phố T không xa, đi cao tốc chỉ
cần một giờ.Nhưng mà mấy ngày trước đây tuyết rơi nhiều, phía trước xảy ra vụ
tai nạn xe cộ, đường bị phong tỏa, xe đành phải dừng lại.
Trờ lý quay đầu lại thấp giọng hỏi:"Diệp tiên
sinh, đến quốc lộ được không?"
Diệp Dĩ Trinh yên lặng gật đầu, nhìn sang Ôn Nhiễm.Cô
hơi nghiêng đầu cho nên nếu anh nhìn qua cửa kính cửa sổ sẽ thấy được hình ảnh
phản chiếu của cô.Vẻ mặt người con gái đó lúc này, hoàn toàn mờ mịt, trống
rỗng, dường như không biết phải làm sao, lại vô cùng im lặng.Tầm mắt dời xuống,
đập vào mắt là hai tay đang nắm chặt của cô.Anh còn nhớ rõ, có lần đưa cô đi ra
sân bay tìm Đồng Chu, lúc đó cô cũng rất sốt ruột nhưng biểu hiện lại rất rõ
ràng, không như bây giờ, hoàn toàn không nói một câu.
Xe dừng lại ở cửa lớn bệnh viện thành phố T, Ôn phu
nhân nằm ở phòng bệnh tầng bốn.Khi họ đến, bà Ôn đã tỉnh lại, đang ngồi trên
giường uống thuốc.Thấy Ôn Nhiễm đến lại ngẩn ra:"Nhiễm Nhiễm, con sao
lại..."
Cô hốc mắt đỏ lên, chạy lại ôm chầm lấy bà, nghẹn ngào
thì thào"Mẹ".Ôn phu nhân sửng sốt một lát, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô,
cười nói:"Dọa con rồi sao?Mẹ bị cao huyết áp cũng không phải ngày một ngày
hai, gần đây làm việc nhiều hơn một chút, ít quan tâm đến cơ thể thôi mà, không
cần lo lắng quá."
Ôn Nhiễm trong lòng mẹ một lát, trong ấn tượng của cô,
cô rất ít khi cùng mẹ gần gũi như thế.Mẹ vốn tốt nghiệp từ một trường đại học
có tiếng, từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, đối với con cũng rất khắt khe.Mẹ cô từng
nói, trong đời này, việc ngoài ý muốn nhất đó chính là kết hôn với ba.
Ba, mẹ dường như là hai người rất khác nhau.Nếu nói mẹ
của cô như là nhân vật mặt trắng trong kịch xướng thì ba cô, chính là nhân vật
mặt đỏ, đối với cô vô cùng cưng chiều.
"Là bác Lưu nhà đối diện gọi điện cho con, bác
nói mẹ lúc mê man vẫn gọi con."
Ôn phu nhân xấu hổ cười, thật ra bà yêu thương đứa con
này so với chồng cũng không thua kém, chẳng qua thực sự rất khó biểu đạt.Bà vừa
nâng mi mắt lên đã thấy một người đàn ông đứng ở cửa, vẻ ngoài rất sắc nét, giờ
phút này lại mang một vẻ âm trầm khó tả, đôi mắt nhẹ nhàng lại có chút thâm
sâu.Bà vỗ vỗ bả vai đứa con trong lòng:"Nhiễm Nhiễm, vị này là ai?"
Ôn Nhiễm ngẩng đầu, đến lúc đó mới chợt nhớ ra mình
vừa quên mất một người.Cô cuốn quýt lau nước mắt, đỏ mặt giới thiệu với
mẹ:"Đây là thầy của con, nghe nói mẹ bệnh nên thầy đưa con đến."
Ôn phu nhân vội nói:"Nhiễm Nhiễm nhà tôi thực
phiền thầy quá."
Diệp Dĩ Trinh cười nhẹ, cho tay vào túi
quần:"Không sao đâu ạ."
Uống thuốc xong bà Ôn dễ dàng nằm ngủ, công việc ở
ngân hàng rất áp lực, huống chi bà tuổi đã không còn nhỏ, ăn không tiêu cũng là
chuyện thường.Ôn Nhiễm giúp mẹ kéo góc chăn lên, nhìn bà ngủ say rồi mới đưa
Diệp Dĩ Trinh xuống lầu.
Đã là mười giờ tối, trong bệnh viện cũng không bao
nhiêu người.
"Thầy Diệp."
"Ừ?"
"Thực sự cám ơn thầy."
"Ừ."Anh lên tiếng, khẽ mỉm cười.
Cô nhắm mắt đi sau anh, nhỏ giọng nói:"Thực ra mẹ
lúc trẻ thân thể tốt lắm, bởi vì, bởi vì có một việc, mới khiến bệnh kéo dài
mãi không dứt."Dừng lại một chút, cô hạ giọng:"Tóm lại, mẹ đối với em
rất quan trọng."
"Ôn Nhiễm." Đi đến cho quẹo của hành lang,
anh bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn người con gái phía sau.Không gian khá
tối, chỉ có đầu hành lang mới có ánh đèn mờ nhạt.Khóe mắt cô hình như hơi
sáng.Anh chợt nghĩ, cô như vừa mới khóc, giống một đứa trẻ phải chịu ủy khuất
vậy.
Ôn Nhiễm nheo nheo mắt, khó hiểu nhìn anh.Người đàn
ông này lại mỉm cười, bước đến gần nhẹ nhàng ôm lấy cô.Cô cả người nhất thời
cứng ngắc, không thể động đậy, chỉ đứng yên lặng nghe anh nói.
"Lần sau chúng ta tìm một cơ hội khác nói chuyện,
đêm nay đến đây em cũng mệt lắm rồi."Anh từ từ buông cô ra, giống như chưa
có chuyện gì xảy ra, giúp cô sửa lại chiếc khăn quàng cổ một chút,"Ở phòng
bệnh nhớ ngủ một giấc thật sâu, mai dậy mọi chuyện đều sẽ ổn cả."
Nhìn thấy cô cứ trố mắt nhìn, Diệp Dĩ Trinh cười, xoay
người rời đi.Thật