
ầu tháng mười hai trường học đã trở
nên náo nhiệt, bởi vì cuối tháng là Noel, dưới lầu sáng sớm sẽ có rất nhiều
người bán quà cáp.
Ôn Nhiễm đứng trên lầu nhìn xuống, thấy mà líu
lưỡi:"Như vậy cũng sẽ có người mua sao?"
Lưu Phỉ Phỉ chép miệng:"Đương nhiên, mình và Lâm
Sanh trước kia cùng ở một kí túc xá, hằng năm cứ dịp Noel mấy cô bạn cũng có
người mang hoa, mang táo đến tặng.Thực rất ghen tị mà."
Vừa nói xong liền bị một cục bông tập kích,Lân Sanhvừa trang điểm vừa hỏi:"Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mộtbữa, thế nào?"
Lời vừa được đề nghị, ba người đã bị căn tin đầu độc
một thời gian dài lập tức hưởng ứng.
Ăn cơm tại một quán khá nổi danh ở thành phố B, ngoài
cửa xếp một dãy các loại xe nổi tiếng làm các cô thoáng sửng sốt.Đồng Chu nhịn
không được hỏi:" Nhà hàng này nhìn có vẻ đắt quá, hay chúng ta đổi chỗ
đi?"
Lâm Sanh quay sang cười nói:"Không đổi, nhà hàng
này đi, hôm nay mình mời"
Ôn Nhiễm bị vây quanh bởi khăn quàng chỉ lộ ra cặp
mắt:"Như thế không tốt lắm..."
"Sao lại không tốt, phải nghe mình."Nói xong
Lâm Sanh nheo mắt lại, chà chà chân " Nếu không mình sẽ tức giận
nha."
Lập tức đoàn người tiến vào quán.
Đồ ăn được mang ra rất nhanh, trang trí tinh xảo làm
cho bốn người không khỏi động thủ, nhanh chóng tăng tốc ăn.
Lưu Phỉ Phỉ vừa ăn vừa cảm thán:"Thực là đi đông
như vậy rất vui, tiếc là chúng ta càng lớn, cơ hội gặp gỡ sẽ càng ít." Nói
xong lấy chiếc đũa chỉ chỉ Lâm Sanh ,"Cậu á, khai giảng gặp mặt cũng không
có đến, chúng ta cùng sống với nhau rất lâu, chỉ có một mỹ nữ duy nhất là cậu
mà không đi, làm cho nhiều người tiếc nuối nha."
Cô bạn hình như uống không ít?Ôn Nhiễm nhịn không được
chọc chọc cánh tay Lưu Phỉ Phỉ không cho cô nói.Thời điểm khai giảng đó có lẽ
là lúc Lâm Sanh đau khổ nhất.
Lâm Sanh cũng không để ý, chớp mắt:"A, thì ra là
không phát hiện ra chúng ta Ôn Nhiễm nhỉ." Nhìn Ôn Nhiễm đỏ mặt xấu hổ, cô
cười khanh khách nâng ly rượu lên trước mặt."Được rồi, bây giờ mình chịu
phạt ba ly rượu.Ly thứ nhất là để xin lỗi toàn thể các bạn trong lớp."
Nói xong ngửa đầu lên uống cạn:"Ly thứ hai là vì
ba người các cậu."
Nói xong lại muốn đổ đầy ly thứ ba, Ôn Nhiễm nhìn mặt
cô ấy đã đỏ bừng muốn khuyên can lại bị bạn ngăn lại.Lâm Sanh nhìn cô cười, đôi
mắt to màu đen như có một tầng nước.
"Ly rượu này nhất định phải để mình uống.Ly này,
là vì tình yêu đã chết của mình, cũng là vì một thời thanh xuân đã theo đó mà
qua đi."
Bốn người đều không nói gì, sau đó lại đồng loạt nâng
ly lên, uống cạn.
Lâm Sanh nháy mắt cười nói:"Thực sự đã có lại
được cảm giác muốn cười."
Đến khi từ khách sạn đi ra, Lâm Sanh và Đồng Chu đã
hoàn toàn say khướt.Ôn Nhiễm cùng với Lưu Phỉ Phỉ mỗi người vác một con ma men,
đứng ở ven đường chờ xe.Lâm Sanh đứng không vững, liền nghiêng người hướng về
phía khác bước loạng choạng.Ôn Nhiễm không kịp chạy đến, một cánh tay mạnh mẽ
khác đã đỡ được.
Mùi rượu trên người Lâm Sanh nồng quá khiến người đàn
ông nhíu nhíu mày.
Ôn Nhiễm nhìn người trước mặt, thoáng sửng sốt, một
lúc sau mới thu cánh tay đang giang ra về, cúi đầu chào:"Chú út."
Người đàn ông đó là Ôn Hành Chi, chú nâng mắt nhìn,
giao Lâm Sanh cho một người đi bên cạnh, hỏi:"Cháu uống rượu?"
"Vâng." Cô gật gật đầu, nhìn về phía Lâm
Sanh, muốn đỡ lấy bạn.
Ôn Hành Chi lại ngăn cản:"Nghe bác gái cháu nói,
cháu đã hai tháng không ghé qua nhà?"
Sao? Đã lâu như vậy à? Cô chớp mắt, cười
cười:"Cháu nếu rảnh rỗi sẽ qua."
Chú gật đầu, thản nhiên nhìn lướt qua cổ cô, Ôn Nhiễm
hiểu ý, lấy tay sờ nhẹ vết sẹo bị phỏng kia :"Bây giờ không sao rồi chú
ạ."
Ôn Hành Chi có vẻ như còn muốn nói gì đó, người trợ lý
phía sau nhỏ giọng nhắc nhở:" Ôn tiên sinh, khách hàng đã đến rồi."
Cô thấy thế, thuận tiện nói:"Chú à, chú có việc
đi trước đi, chúng cháu cũng trở về đây."
Ôn Hành Chi hơi nhíu mày:"Trễ thế này không dễ
bắt xe, đi xe chú mà về."
Mắt hướng đến chiếc Lamborghini cách đó không xa, Ôn
Nhiễm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.Cô cũng ít khi tiếp xúc với chú út, chỉ
biết chú và ông nội khá giống nhau, không thích cùng người khác vui đùa.Nhưng
mà, giữ tợn như thế cũng rất uy hiếp mọi người.
Ôn Nhiễm bỗng nhớ đến khuôn viên đại đội tráng lệ kia,
cô cũng đã lâu không trở về.Không phải cố ý, chỉ là muốn chờ miệng vết thương
liền sẹo, bây giờ chỉ không còn cảm giác đau mà thôi.
..................
"Bác cả và ông nội cháu cũng mới đi thị sát gần
một tháng.Hơn nữa Viễn Viễn đến trường, học hành cũng bận rộn nhà chỉ có mình
bác.Bác cứ nghĩ mãi không biết lúc nào Nhiễm Nhiễm mới ghé qua, gọi điện thoại
lại sợ ảnh hưởng việc học của cháu.Lúc trước bác nghe mẹ cháu nói ở trường cháu
đang làm việc phải không? Bác gái Kiều Vũ Phân vừa cởi áo lông vừa hỏi cô.
Ôn Nhiễm kéo tầm mắt đang ở cây hoa mai ngoài cửa sổ,
nhợt nhạt cười:"Dạ, chỉ là đang chịu trách nhiệm một lớp, cũng là việc
bình thường thôi ạ."
Những thứ trong đại sảnh này cô vẫn chưa quen hết thảy
nhưng đáy lòng vẫn khẽ thở dài, rốt cuộc vẫn đến đây.
"Xem trí nhớ của bác này, Nhiễm Nhiễm năm nay bao
nhiê