
ng cần phải được đền
bù, không cần có lợi ích, cả thời gian và không gian, cũng không gì ảnh hưởng
được."
Ôn Nhiễm có chút giật mình
đứng lặng.
Anh cười:"Nếu em không muốn tin tưởng thì cứ xem
như đó là một ngoại lệ đi.Tôi chỉ hi vọng, em không cần thất vọng với tình yêu,
cũng đừng sợ hãi, nếu như gặp được ngoại lệ, hãy cho người đó một cơ hội, được
chứ?"
...............
Kì thi cuối kì ở đại học B luôn khiến cho sinh viên uể
oải vô cùng.Trên MSN có một học sinh trong lớp năm nhất không chịu nổi gánh
nặng cuộc thi mới " quấy rầy"ÔnNhiễm.Ôn Nhiễm thực bất đắc dĩ nhưng
vẫn phải lên mạng một chút xem sao, nhưng mà, cũng thực dài dòng nha.
"ÔnNhiễm, báo cáo dự án đầu tư của cậu đâu cho
mình xem một chút." Đồng Chu xoay người lại hỏi.
Trong khoảng thời gian này vì tâm trạng có chút không
ổn định, điểm của Đồng Chu cũng sút không ít.Bây giờ phải ứng phó với cuộc thi,
bắt buộc phải nỗ lực học bù.
Lưu Phỉ Phỉ ca thán:"Thất tình đúng là gây nên
tổn thất lớn a, nếu làm không tốt cả đời lại bị ảnh hưởng."Nói xong lập
tức bị thưởng một nắm đấm.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn bạn cười cười.Bỗng lại
nhớ đến điều gì đó, thoáng thất thần.
Trên đường về kí túc xá, Ôn Nhiễm vuốt vuốt áo của
mình, nghe thấy Lưu Phỉ Phỉ đi phía trước hét lên kinh ngạc:"Tuyết
rơi."
Lập tức cô cảm nhận được có bông tuyết lạnh buốt rơi
trên cổ, Ôn Nhiễm rụt cổ lại,kéo áo cao lên nhưng vẫn thấy lạnh như băng.
"Mình muốn ước nguyện ".Lưu Phỉ Phỉ hô to
một tiếng, Ôn Nhiễm và Đồng Chu cùng lúc nhìn bạn,"Có bộ phim điện ảnh
nói, tuyết đầu mùa là thời điểm rất linh thiêng, chúng ta thử xem."
Còn có những điều mê tín như vậy sao?Ôn Nhiễm thầm
liếc bạn một cái, lại thấy Đồng Chu bên cạnh cũng có biểu tình kỳ vọng.
Lưu Phỉ Phỉ mừng rỡ, dùng cánh tay chọc chọc Ôn
Nhiễm:"Thật sự đúng lắm mà, cậu muốn ước nguyện gì?"
Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ, nhún vai nói:"Vậy thì, muốn
mọi môn đều qua đi."
Buổi sáng hôm nay đi học, tiết đầu là của Diệp Dĩ
Trinh.Người này vừa mới bước vào phòng, nhìn phía dưới đã thấy đông nghìn nghịt
người, vẫn giữ thần thái bình tĩnh.
Môn này trong viện có tiếng là rất khó.Bởi vì trong
trường mở rất nhiều môn chủ đạo, học trò chính quy đều phải chọn môn này, nhưng
là trước nay giáo sư Ngô yêu cầu rất nghiêm khắc cho nên những người chọn phải
đều vô cùng bất hạnh, hằng năm thi lại số lượng rất đông
Mọi người đều hy vọng Diệp Dĩ Trinh có thể cho đề
cương ôn tập, nhưng mà người này lại không chút quan tâm, từ từ nói:"Tôi
vừa mới làm giáo sư nên có nghe người ta thường nói, không cho đề trước không
phải giáo sư tốt.Tôi muốn hỏi một chút, các bạn ở đây thấy như thế nào?"
Nói xong anh khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh nhìn các
học trò.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, có một nam sinh dũng cảm
nói:"Thầy ạ, cái này giống như em muốn xây dựng sự nghiệp, cho nên thầy
truyền cho em phương tiện.Nếu em thuận lợi sau này sẽ trả ơn thầy, dù thầy muốn
chia hoa hồng thế nào cũng được."
Diệp Dĩ Trinh nhíu mày, thú vị nhìn người dưới đài
cũng có thể xem là một học trò giỏi ngụy biện:"Cũng xem như có lý."
Có người mở đầu, mấy người khác cũng dũng cảm mà đứng
lên, Ôn Nhiễm ở phía sau chồng sách nặng cũng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông
trên bục.Tình thế trước mắt một chọi một trăm nhưng thái độ vẫn bình tĩnh như
cũ.
Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu ý bảo mọi người im
lặng:"Được rồi, tôi đã hiểu được ý tứ các bạn.Tổng thể là, mọi người hầu
như đều đồng ý."
Mọi người cười cười nghe thầy tiếp tục nói:"Tôi
vẫn thấy, tin tưởng học trò của mình với một giáo sư mà nói là yêu cầu lớn
nhất, cho nên, tôi tin tưởng các bạn có thể vượt qua được kì thi này.Nhưng hiện
tại các bạn muốn có đề cương..." Anh đưa quyển sách giáo khoa rất nặng
trong tay rồi ngẩng đầu nhìn mọi người mỉm cười:"Vậy phải làm sao cho
tốt?"
Không thể không nói những lời này thực là khéo, một
câu đã khảo nghiệm được lòng tự tôn của nghiên cứu sinh đại học B.
Vì thế cuối cùng nhất trí với phương án, mọi người
phải là nhượng bộ.Diệp Dĩ Trinh giáo sư thuận lợi tẩu thoát khỏi khiển trách
" không phải giáo sư tốt".
Sau một khoảng thời gian hồi tưởng, Ôn Nhiễm nảy sinh
một loại cảm giác thật kì diệu.Thực ra giáo sư Diệp cũng có những lúc rất gian
manh?Chẳng qua là anh đã dùng vẻ ngoài "ôn nhuận nho nhã " để che đậy
mà thôi.
Và, mọi người đều bị lừa như thế.
Trở về phòng kí túc xá, vừa đẩy cửa ra cô đã thấy trên
giường của Lâm Sanh có một túi hành lý.Đúng lúc Lâm Sanh từ nhà vệ sinh bước
ra.
Vừa thấy bạn Lưu Phỉ Phỉ suýt nữa hét ra
tiếng:"Cậu, cậu sửa tóc?"
Lâm Sanh nhún vai, sờ sờ mái tóc đen trước
mặt:"Không đẹp sao?"
"Không phải.."Lưu Phỉ Phỉ nhanh lắc đầu
nhưng lại không tìm ra gì để nói
Lâm Sanh tự nhiên nở một nụ cười:"Không phải
người ra đều nói, muốn chặt đứt một cuộc tình thì đầu tiên phải cắt tóc
sao?"
Ba người quay mặt nhìn nhau, sau đó cười ồ.
Ôn Nhiễm:"Cậu còn chưa ăn cơm phải không, bọn
mình cũng vậy, cùng nhau ăn đi?"
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Lâm Sanh nhìn qua cô một
cái, khóe mắt có ý cười chồng chất:"Ừ."
Mới những ngày đ