
u tuổi nhỉ?"Kiều Vũ Phân đột nhiên hỏi.
"Dạ, hai mươi mốt ạ." Cô thật tình đáp.
"Hai mươi mốt.Hai mươi mốt đã là nghiên cứu sinh,
mẹ cháu dạy thật tốt." Trong lời nói không giấu giếm ý hâm mộ."Giống
như Viễn Viễn, có thể bước vào đại học cũng đã là việc lớn rồi."
"Viễn Viễn cũng giỏi lắm ạ, chỉ là có chút ham
chơi."
Kiều Vũ Phân cười nhìn cô một cái:"Ừ, bác chỉ
mong nó lớn nhanh hơn.Đúng rồi Nhiễm Nhiễm, học mấy năm rồi vẫn chưa tìm được
bạn trai sao?"
Ơ, Ôn Nhiễm chớp mắt có chút quẫn bách:"Không,
không có ạ."
Bác gái cười cười:"Nên tìm lấy một người đi
thôi."
Cô hơi gật đầu, chợt thấy bà nội từ trên lầu đi
xuống:"Nhiễm Nhiễm, ông nội muốn gặp con."
Cô mỗi lần tới đây đều không đúng lúc, toàn là khi ông
nội đang tiếp khách, lần trước là chú út, lần này là...
Cô ngẩng đầu nhìn góc cầu thang chạm mặt một người đàn
ông.Người này còn khá trẻ, mặc quân trang trên vai có quân hàm hai gạch một
sao.Người đó nhìn cô, mắt hơi nhíu lại, rồi thoáng qua.
Ôn Nhiễm lấy lại bình tĩnh, bước đến phòng sách.
"Cháu đến rồi sao."Ông nội đang ngồi trước
bàn học, nhấp một ngụm ly trà Long Tĩnh.Tư thái này khiến cô nghĩ đến lối sống
an nhàn sung sướng của mấy vị quan lớn thời xưa.Nhịn lắm mới không cười.
"Dạ, con đến thăm ông."
"Ừ".Ông nội gật gật đầu, nhìn qua tâm tình
có vẻ khá tốt:"Người vừa mới đi ra con có nhớ là ai không?"
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát, lắc đầu:"Không nhớ rõ
ạ."
Ông chậm rãi cười:"Ta cũng nghĩ con không nhớ
được, đó là bạn của ba con Triệu Vị Xuyên, con trước đây cũng có gặp một
lần."
"Bạn của ba sao?"Nhắc đến ba Ôn Hành Nhuận,
Ôn Nhiễm không thể không kích động.
"Ừ. Người đó trước kia ở thành phố N có một tham
gia quân ngũ, sau đi học đại học quốc phòng một thời gian.Bây giờ được điều đến
thành phố L nhậm chức.Ở đó cách thành phô T cũng gần.Nghe Vị Xuyên nói ba con
cũng ít liên hệ, ngay cả ba con qua đời cũng không được biết.Đúng rồi, năm đó
Nhuận mất nhà con sao không báo tang?"
Ôn Lão thản nhiên hỏi, Ôn Nhiễm cảm giác như lòng bị
đánh mạnh một cái, quặn đau.
Cô mạnh mẽ trấn tĩnh:"Đó là yêu cầu của ba."
Ông nội nghe xong trầm mặc hồi lâu. cuối cùng than thở
một câu:"Đúng là tính của ba con, đến cuối cũng không đổi."
Ôn Nhiễm thấy cổ họng mình từng đợt chua xót, yên lặng
cúi đầu
Ông uống ngụm trà :"Nghe Vũ Phân nói, con đang
học nghiên cứu sinh?"Thấy cô gật đầu, ông hỏi tiếp:"Là con gái, không
cần học nhiều như vậy, quan trọng là tìm một người chồng tốt.Ông nghĩ đây cũng
là nguyện vọng của ba con."
Ôn Nhiễm mỉm cười, xem ra uy phong của Ôn Lão vẫn đặt
lên con của mình, ba cô, ba hy vọng cô có thể hạnh phúc cả đời, lại không hy
vọng cô phụ thuộc vào người khác.Cha cô, cả đời bị ông quản chế, còn chưa đủ
sao?
Có lẽ vì nói tới ba, Ôn Nhiễm rời khỏi Ôn gia tâm
trạng cũng không tốt lên được, cô cũng chẳng thiết đi xe điện ngầm, tản bộ trên
một đoạn đường dài ở thành phố B.
Cô còn nhớ rõ, lúc cô còn nhỏ, mỗi lần cùng ba đi xe
lửa vào rạng sáng.Đến đây năm lần thì bốn lần có tuyết rơi.Ba mang cô theo,
những bước chân ngắn củn của cô, thong thả trên con đường nhỏ này.Khi đó vóc
dáng cô rất yếu ớt, không với tới được bàn tay to lớn của ba cho nên bàn tay
nhỏ mới nhét vào túi quần của ông.Đến bây giờ, cảm xúc ấm áp mềm mại đó vẫn
luôn nằm trong trí nhớ.
Khi đó cô vẫn còn quá nhỏ, không nhớ rõ nhiều, cho nên
những kí ức về ba, với cô là vô cùng trân quý.
Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen lướt qua bên người Ôn
Nhiễm, từ từ dừng lại.Ôn Nhiễm mắt sáng lên, nhìn qua cửa kính xe, hô lên đầy
bất ngờ:"Thầy Diệp."
Trong xe, anh mặc một bộ tây trang màu xám, vẫn còn
đeo kính mắt chưa tháo xuống, ánh mắt trông có vẻ mệt mỏi.Anh không phải tự
mình lái xe, bây giờ đang ngồi ở ghế sau, nghe tiếng cô mới khẽ mỉm
cười:"Em ở đây làm gì?"
Ôn Nhiễm trả lời quanh co:"Em, em tản bộ."
"Vậy sao?"Diệp Dĩ Trinh giọng nói thâm trầm
một chút:"Lạnh như vậy em còn ở đây tản bộ?"
Ôn Nhiễm đảo mắt đi, không nói lời nào.
Anh cũng không ép, mỉm cười nói:"Lên xe".
Ôn Nhiễm đeo khăn quàng cổ lớn chỉ lộ ra đôi mắt vụng
trộm nhìn anh, do dự một chút rồi mở cửa xe bước lên.Ngồi yên ổn cô mới nhận ra
phía trước có người.Người đó quay lại hỏi Diệp Dĩ Trinh:"Diệp tiên sinh,
đến thành phố B phải không?"
Diệp Dĩ Trinh gật đầu, dựa lưng vào ghế.Ôn Nhiễm nhìn
qua chồng văn kiện bên cạnh, có đến vài hạng mục công trình, cô chợt nhớ ra
điều gì đó, vội hỏi:"Thầy à, thầy còn kiếm thêm thu nhập nữa sao?"
Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu lên, mắt có ý cười nhìn
cô:"Vậy thì sao?"
Cô lắc đầu, nghiêm chỉnh ngồi lại, không nói thêm gì
nữa.Anh chắc là mệt lắm rồi, nhưng mà cho dù dựa vào ghế nhắm mắt bộ dạng cũng
thực đẹp.Trong đầu chợt nhớ lại bài báo trên BBS của đại học B đã từng xem qua,
bảng xếp loại những giáo sư có sức hấp dẫn nhất.
Phía dưới có một bạn học hỏi vậy thầy có được tính
không, sau đó liền điền tên Diệp Dĩ Trinh vào.Dù là trong mắt ai anh đều vĩ đại
như thế.Giống như ba cô, mẹ cũng từng nói qua, vĩ đại hơn người khác gấp nhiều
lần đôi khi cũng là một nỗi khổ.
Ý thức được vi