
lâu sau Ôn Nhiễm mới hoàn hồn, dùng sức che đi hai gò má đỏ
ửng.
Anh vừa mới, ôm cô?
.............................
Bắt đầu mùa đông tới nay thành phố T đều có tuyết
rơi.Ôn phu nhân ở bệnh viện tĩnh dưỡng năm ngày cũng đã được bác sĩ cho về
nhà.Ôn Nhiễm lo lắng xin phép ở lại chăm mẹ.
Lưu Phỉ Phỉ đầu máy hỏi thăm:"Ai nha, bác không
sao chứ?Chuyện xin phép cậu không cần lo lắng, thầy Diệp đã giúp xin phém rồi,
cậu cứ yên tâm đi..."
Cô yên lặng nắm điện thoại đến xuất thần.Mãi đến khi
mẹ bước vào phòng khách gọi, cô mới cuống quýt ngắt điện thoại, chạy ra.Mẹ cô
ngồi đối diện chậu hoa lan héo tàn bên cửa sổ, thấy cô vào mới cười:"Bé
con, mẹ bệnh nhanh quá nên quên chuyển nó ra ngoài, bây giờ nó trở thành như
vậy đây."
Đóa hoa bây giờ đã quặt lại, màu sắc xám đi, lá cũng
rũ xuống.Lúc ba còn sống yêu nhất là hoa, hằng năm đều chăm một hai bồn.Hàn Lan
không tốn công nuôi dưỡng nhiều, nhưng lại cần chăm hoa, nếu tốt sẽ nở rất đẹp.
Ôn Nhiễm nhìn mẹ đang chăm chăm chậu hoa:"Mẹ,
những cách đó mẹ học từ ba phải không?"
Ôn phu nhân sửng sốt, khẽ cười:"Không phải.Khi đó
ba con rất thích hoa, chuyện gì cũng nghĩ đến hoa, mẹ ở với ba con nên dần biết
được."Mẹ buông kéo xuống, vẻ mặt có chút hoang mang,"Đáng tiếc mẹ vốn
ngốc, ba con dạy thế nào cũng không học được, cho nên khi ông ấy đi, hai năm
sau đó hoa mẹ trồng đều không sống nổi."
Ôn Nhiễm sững sờ:"Mẹ,
con nhớ ba có nói qua, lúc trước ba theo đuổi mẹ, mẹ làm sao biết được ba thích
mẹ?"
Ôn phu nhân dò xét cô:"Sao con lại hỏi cái
này?"
"Con chỉ muốn biết thôi mà."
Bà nhìn vẻ mặt hơi rung động của con có thể biết ngay
được trong lòng nó đang có nhiều biến đổi.Trước kia con bé không bao giờ hỏi
những vấn đề như thế, cũng không làm nũng.Bà chậm rãi cười, vuốt vuốt mài tóc
con,"Chỉ cần người đó quan tâm con, muốn cùng con ở một chỗ, con sẽ biết
thôi."
Thật giống như một vòng tròn khép kín, người đó dụ cô
xâm nhập vào, lại ở đó bất động, chờ cô phản ứng, lại muốn cô bước vào trong,
rốt cuộc cũng không thể cự tuyệt.Là cạm bẫy, nhưng cũng thật dịu dàng.
Chỉ đơn giản vậy sao?ÔnNhiễm nắm chén trà, một lần nữa
ngẩn ngơ.
"Cô ơi, xong rồi ạ."
Một bàn tay nhỏ mập mạp trước mặt Ôn Nhiễm quơ quơ, Ôn
Nhiễm nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn cậu bé đang mở to cặp mắt, hơi ngượng
ngùng.Cô đặt ly trà trên tay xuống, cầm lấy tập kiểm tra anh văn mà cậu mang
đến.
Ôn Nhiễm ở đại học B cũng tìm một công việc gia sư làm
thêm.Thực ra ở trường cũng có rất nhiều học sinh làm việc này, chủ yếu là dạy
học sinh nhỏ cho nên cũng nhiều người đồng ý.Ôn Nhiễm rất thích công việc tự do
này nên cô nhận phụ đạo một cậu học sinh tiểu học.
Ôn Nhiễm nhìn bài Anh văn của cậu học trò non nớt,
cười cười:"Làm không sai."
Cậu nhóc hét lên vui sướng, vui vẻ bỏ bút ra:"
Disney có hy vọng rồi."
"Sao thế?"Cô thắc mắc nhìn.
Cậu bé quyệt miệng:"Mẹ em nói, cuộc thi Anh ngữ
cuối kì làm không tốt sẽ không cho em đi Hongkong."
Ôn Nhiễm bật cười, thì ra bây giờ các vị phụ huynh đều
áp dụng chính sách vừa mềm vừa cứng với con em như vậy.Nếu tốt sẽ thưởng, còn
không thì cũng được " thưởng".
Mười hai giờ trưa, mẹ cậu học sinh thấy Ôn Nhiễm ra về
liền tươi cười đi tiễn:"Nhờ cô nhiều quá cô Ôn."
Ôn Nhiễm mỉm cười khách khí, còn chưa kịp trả lời đã
nghe một giọng nam từ dưới lầu truyền lên:"Cô Ôn?"
Cô kinh ngạc nhìn sang, là Phiền Ánh Trạch.
Phiền Ánh Trạch một tay đang ôm chồng sách nhìn cô vui
vẻ:"Cô đã về rồi à?"
Ôn Nhiễm ngạc nhiên không kém, chỉ chỉ chồng sách giáo
khoa trong tay cậu ta:"Em, em cũng...?"
Phiền Ánh Trạch ngại ngùng cười:"Em cũng làm gia
sư ạ."
Nói chuyện với nhau một lát Ôn Nhiễm mới biết được,
thì ra gia đình Phiền Ánh Trạch cũng không giàu có gì, vào đại học gia đình
cũng không đủ chu cấp cho nên luôn phải tìm công việc làm thêm.So với cậu, Ôn
Nhiễm càng thấy mình hổ thẹn.
"Cô không biết thôi chứ lúc em nhận được thông
báo đậu đại học, ba em rất buồn bực, ban đêm ngồi cùng em uống rượu đến say
mèm."Nói xong cậu lại cười hắc hắc,"Trước kia ba và em chưa từng cùng
nhau uống rượu."
Cô khẽ mỉm cười:"Có phải rượu Trạng nguyên hồng
không?"
Phiền Ánh Trạch gãi gãi đầu, cười ngượng
nghịu:"Ba em cũng không quá tay như vậy đâu, chỉ là trong nhà là một xưởng
rượu."Nói xong dường như nhớ ra điều gì, vội nói:"À cô ơi, lần đầu
tiên em gặp cô không phải ở văn phòng đâu."
"Vậy thì ở đâu?"
"Là ở thư viện trường mình, trường học phân bọn
em làm việc ở thư viện ngoài giờ, ngày đó lại là ngày trực của em.Cô ngồi cách
em không xa."
Ôn Nhiễm cũng cố gắng nhớ lại cảnh tượng kia, cố gắng,
nhưng mà cũng không nhớ rõ, hình như khi đó bài sơ khảo của cô bị Diệp Dĩ Trinh
bác bỏ, cho nên phải tranh thủ sau buổi học đến thư viện kiểm tra lại, lúc đó
cô đang phẫn nộ không khéo bị cậu học trò này nhìn thấy.
"Cô, cô lúc đó với bây giờ bộ dạng không giống
nha."
"À." Đương nhiên là không thể giống, lúc đó
cô bị Diệp Dĩ Trinh trấn áp tàn bạo nên vô cùng tức tối, trong khi bình thường
cô lại rất bình tĩnh nha.
Phiền Ánh Trạch không để ý tới vẻ suy