Chuyện Dũng Cảm Nhất

Chuyện Dũng Cảm Nhất

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324112

Bình chọn: 9.5.00/10/411 lượt.

h.Vừa dập máy ngẩng đầu lên, đập vào mắt ánh mắt thân

thiết của Diệp Dĩ Trinh

"Sao vậy?"

"Đồng Chu, không thấy Đồng Chu." Cô nói rất

nhanh rồi cất điện thoại vào túi.Giờ này suy nghĩ của cô rất rõ ràng, chỉ có

một ý nghĩ duy nhất- cô phải đi tìm Đồng Chu trước đã.

Diệp Dĩ Trinh cúi mắt nhìn cô, giúp cô chọn buổi khác

rồi nói:"Tôi đưa em đi."

Sân bay thành phố B nằm ở ngoại thành phía đông, cách

trung tâm thành phố rất xa.Xe qua cầu vượt cũng là lúc trời tờ mờ, không một

gợn mây.Ôn Nhiễm ngồi ở ghế trước cũng không còn tâm trạng mà nhìn cảnh sắc

tươi đẹp ngoài cửa kính, tay nắm chặt di động, sợ không kịp nhận điện thoại.

Diệp Dĩ Trinh

thấy cô vô cùng lo lắng, thấp giọng trấn an:"Đừng lo quá, Đồng Chu lớn

rồi, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch".

Tấm lưng cứng nhắc cũng buông lỏng được vài phần, khóe

miệng miễn cưỡng cong lên cười:"Em chỉ, bỗng nhiên nhớ tới mẹ em..."

Anh thoáng nhíu mày, chăm chú nghe cô tâm sự.Mà cô

cũng không nói gì thêm, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng hơn.Anh cứ nghĩ cô sẽ im

lặng không ngờ cô cúi đầu nói khẽ:"Thầy à, khoảng cách, có phải thời gian

và khoảng cách có thể chia cắt tình yêu không?"

Anh trầm ngâm, vừa định trả lời cô lại thấy phía trước

là bãi đỗ xe.Dừng xe lại, anh chậm rãi cười:"Thôi được rồi, chúng ta tìm

người trước đã."

Đại sảnh sân bay người đến người đi.Ôn Nhiễm gấp gáp

nhìn quanh vẫn không thấy Đồng Chu đâu cả.

Từ khi Lưu Phỉ Phỉ gọi điện nói không thấy hành lý

Đồng Chu đâu, cô đã nghĩ khả năng Đồng Chu về nhà là không lớn, mẹ của cô mất

sớm, ba thì tái hôn và cũng đã có một đứa con.Từ sau đó Đồng Chu cũng ít liên

lạc với gia đình.Cho nên, bây giờ chỉ có một khả năng, một khả năng duy nhất.Tuy

là tối qua cô ấy nói tất cả đã kết thúc nhưng là con gái mà, lúc nào chẳng nói

năng chua ngoa như thế, thực ra trong lòng lại rất yếu mềm.

Cô đi tìm khắp các nhà ga, vẫn không tìm ra bạn, sau

đó lại vội chạy đến sân bay.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của áp thấp, các chuyến bay đến

châu Âu giảm đi rất nhiều.Diệp Dĩ Trinh đi hỏi người quản lý khi quay lại đập

vào mắt là hình ảnh người con gái đó đứng trước bảng điện tử.Trong sân bay

người đến người đi, cô nhìn qua rất yếu ớt, lặng lẽ đứng ở đó.

Anh đứng sững lại, sau đó mới bước nhanh

đến:"Danh sách người đi không có Đồng Chu, cô ấy chắc vẫn còn trong nước,

chúng ta thử đến mấy nhà ga tìm tiếp xem." Âm thanh trầm thấp ấy rất có

hiệu quả trấn an, cô nhẹ gật đầu, ánh mắt lướt qua nơi nào đó, sáng rực lên:"Đồng

Chu!"

Đang dựa vào mặt sau bảng hướng dẫn vào sân bay, người

con gái nghe thấy tiếng la mắt chốc mở to, dường như không thể tin được nhìn về

nơi âm thanh truyền đến.

Ôn Nhiễm vui mừng chạy đến, cầm lấy tay bạn:"Rốt

cục cũng tìm được cậu."

Đồng Chu ánh mắt mơ hồ, tầm mắt chuyển qua người đứng

sau Ôn Nhiễm, Diệp Dĩ Trinh.Người đàn ông này dù vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng

giờ phút này vẫn lộ ra nét thoải mái.Hai người bọn họ, đi tìm cô sao, vì cô mà

lo lắng sao?

"Ôn Nhiễm, mình không sao".Cô ngước mắt nhìn

Ôn Nhiễm.

"Vậy cậu chạy tới sân bay làm gì?"

Đồng Chu thoáng trầm mặc, cười khổ:"Mình chỉ là

không cam lòng, cũng định liều mình đi Anh tìm hắn.Nhưng mà đến nơi đây mình

mới thấy mình không dũng cảm như vậy.Cho nên mình bỏ cuộc.Ngồi ở đây, chờ đến

khi nào có khí lực, sẽ trở về." Nói xong cô cười cười, vuốt nhẹ

tócÔnNhiễm:"Cậu thật khờ, nếu như mình đi mất rồi thì làm sao?"

Ôn Nhiễm nhìn bạn lắc mạnh

đầu, thật lâu sau cầm lấy tay cô.

Diệp Dĩ Trinh bước lên phía trước, nhìn hai cô

gái:"Được rồi, chúng ta về thôi."

Xe đi qua cầu vượt lúc này đã là ban đêm, dòng xe cộ

như quên thời gian, từng ánh sáng đèn xe chiếu bên ngoài cửa sổ, rực rỡ đầy

màu, vô cùng sáng lạn.Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh Đồng Chu ở ghế sau, cô bạn có chút

mệt mỏi, dựa vào vai cô nằm ngủ.Ôn Nhiễm cũng mệt, khép hờ mắt nhưng không hề

muốn ngủ.Mi mắt từ từ nhấc lên nhìn thấy sườn mặt người đàn ông phía

trước.Khuôn mặt anh bị ánh sáng từ đèn đường hắt vào, nhìn rõ được từng đường

nét, rất nhu hòa, như con người anh vậy, nhẹ nhàng, lịch lãm, không thể để cho

người ta có cơ hội kháng cự.Ôn Nhiễm hồi phục lại tinh thần, thấy anh đang day

day hai bên mắt, vẻ mặt không có mấy phần khí sắc, đến lúc đó mới nhớ ra, Diệp

Dĩ Trinh cũng mới từ Hongkong về, trong lòng có chút áy náy.

Xe cẩn thận dừng lại dưới lầu kí túc xá nữ, Lưu Phỉ

Phỉ mặc một chiếc áo dày đứng trước cửa đi qua đi lại, thấy các cô từ trên xe

bước xuống thì vô cùng lo lắng chạy sang, vừa gặp Đồng Chu đã bắt đầu giáo

huấn.Đồng Chu nhìn Ôn Nhiễm bất giác cười khổ, quay đầu theo Lưu Phỉ Phỉ lên

lầu.

Ôn Nhiễm vẫn đứng yên nhìn

theo chăm chú, một lúc mới nhớ ra còn một vị đại ân nhân đang ở đây.Cô cuống

quýt đến cạnh xe, cúi đầu nhìn qua cửa kính :"Thầy Diệp à, hôm nay thực sự

rất cám ơn thầy."

Anh thản nhiên gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, khi cô

vừa xoay người vội vàng gọi lại:"ÔnNhiễm."

"Dạ?" Cô quay đầu, ánh mắt sáng lên trong

đêm tối.

Giọng anh hơi trầm xuống:"Tình yêu của con người

không phải vì ly biệt mà kết thúc, vì tình yêu, em sẽ khô


XtGem Forum catalog