
ng Chu mới trở về, Lưu Phỉ Phỉ không ở
đây, Ôn Nhiễm mắt vẫn nhìn vào màn hình, nhẹ giọng hỏi:"Chu Chu, ăn cơm
chưa?"
"Ừ ăn rồi."Cô ấy trả lời như thế vậy mà bụng
lại réo òng ọc.
Hai người quay mặt nhìn nhau.Ôn Nhiễm nở một nụ cười,
bước xuống giường lấy ra một hộp cơm giữ ấm đưa cho bạn:"Mình nghĩ cậu
chưa ăn, ăn ít gì đi."
Đồng Chu ngẩn người, nhận bình giữ ấm, cúi đầu không
nói.Ôn Nhiễm chỉ lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau khẽ thở dài:"Đồng Chu,
nói cho mình biết đi, có chuyện gì vậy?"
"Không có gì" Đồng Chu nói nhẹ, miễn cưỡng
cười cười rồi xoay người trải giường chiếu.
Ôn Nhiễm đứng yên sửng sốt trong chốc lát:"Này,
có chuyện gì nhất định phải nói, đùng quên cậu còn có hai người bạn là mình và
Xinh tươi."
Lời vừa dứt, Đồng Chu đang dọn dẹp chợt dừng lại, quay
đầu lại rồi khẽ ừ một tiếng.
"Vậy cậu ngủ đi, mình, mình ngủ trước."
Đang định quay đi cánh tay liền bị cô ấy nắm lấy,
người phía sau giọng khàn khàn nức nở:"Nhiễm Nhiễm..."
Cô thở dài quay đầu lại.
Sự việc thực ra rất đơn giản, chỉ là hơi khó nói mà
thôi.Khi Đồng Chu đang đi làm thêm kiếm tiền để nghỉ đông sang Anh thăm bạn
trai cũng là lúc nhận được điện thoại chia tay.Chỉ vài câu có thể đem một
chuyện tình mấy năm dễ dàng kết thúc.
Đồng Chu yên lặng khóc:"Hắn nói như thế này rất
mệt mỏi, hơn nữa hắn không về nước nữa, bảo mình đừng đợi."
Thì ra là nguyên nhân đó.Cô không nói được gì, mím
chặt môi, yên lặng.
"Cậu biết không, nhà hắn không giàu lắm, lúc
trước xuất ngoại phải mượn tiền, chúng mình rất ít khi gọi điện thoại, chỉ có
liên hệ bằng MSN, chỉ có lúc đó, hắn mới gọi điện thoại cho mình." Nói
xong Đồng Chu cảm thấy càng buồn cười:"Quả nhiên, con trai vì chia tay cái
gì cũng bỏ ra..."
Cô lau nước mắt giùm bạn, an ủi:"Đừng khóc, trên
đời đàn ông tốt không hiếm, không có hắn, ta tìm người khác."
ĐồngChu cười phì, giống như đang cười độ ngốc của
cô:"Con trai rất nhiều nhưng mà người tốt rất khó tìm."
Ôn Nhiễm nhìn bạn, bỗng nhiên có cảm giác rất hoang
mang.
Hai ngày sau đã là ngày thứ hai, cô cũng không phải
thường xuyên đến lớp, chỉ là vì còn chịu trách nhiệm với hai lớp dưới nên đành
phải đến văn phòng ngồi.Cô theo bản nang nhìn về phía Đồng Chu, cô bạn nằm
trong chăn rất yên ắng.Cô khẽ thở dài, có thể ngủ được cũng tốt rồi.
Hôm nay thời tiết không tồi, cô lại mang một đôi mắt
gấu trúc đi qua mấy tầng lầu đến
tầng học viện.Đằng xa, một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa, cô vô thức đứng
lại.Có thể thấy xe để như vậy đúng là hiếm gặp.
Càng khiến cô kinh ngạc hơn đó là người trong xe bước
ra, một thân tây trang màu đen chỉnh tề Diệp Dĩ Trinh.Anh cúi đầu kiểm tra lại
tay áo, còn chưa kịp đi đã bị người trong xe gọi lại.Người đó đưa ra một tập
tài liệu màu trắng, Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu nhận lấy.
Xe Bentley màu đen.Anh-đã về?
Bây giờ còn khá sớm, người trong học viện cũng không
nhiều, cô chậm rãi đi vào đại sảnh.Đi qua văn phòng Diệp Dĩ Trinh, cửa vẫn còn
đóng, cô đang phân vân không biết có nên vào hay không đã bị anh nhìn thấy.
"ÔnNhiễm?" Một giọng nam trầm thấp.
Cô vừa bước vào đã thấy trên bàn đặt một hộp thuốc
cùng một ly nước, vội hỏi:" Thầy à, thầy không khỏe sao?"
Diệp Dĩ Trinh nhìn thoáng qua hộp thuốc, mày hơi cau
lại:"Không sao, bệnh cũ thôi." Ánh mắt nhìn về phía cô, mặt mày ôn
hòa:"Mấy hôm nay thế nào?"
Cô hơi bất ngờ, gật đầu:"Vâng, tốt ạ."
Anh gọi cô vào đây chỉ để hỏi cái này thôi sao?Giây
tiếp theo anh đã trả lời cho nghi hoặc của cô:"Báo cáo em đưa qua tôi đã
xem, không có vấn đề gì lớn, như vậy đã có thể đóng dấu thông qua rồi."
Sao? Cô gửi bài cho anh đúng lúc anh đang ở Hongkong,
chẳng lẽ người này vừa họp còn lo phê duyệt luận văn cho cô nữa sao?Cô vụng
trộm ngẩng đầu đánh giá, chỉ thấy anh đưa cốc nước ấm lên uống, cho thuốc vào
miệng, khẽ cau mày.
Ôn Nhiễm ừ một tiếng, trong
lòng cũng được thở dài nhẹ nhõm.Lần trước cũng ở chỗ này cô giận dỗi trả lời
câu hỏi của anh, tuy rằng anh cười điềm đạm nhưng mà trong lòng cô cũng lo lắng
không thôi.Hiện tại hình như lo lắng đó là thừa, một người kiêu ngạo như vậy,
làm sao có thể...
"Làm sao vậy?" Nhận thấy ánh mắt đánh giá
của cô, anh nghiêng đầu hỏi.
Sao cô cứ có cảm giác bị nắm thót thế chứ, ÔnNhiễm
phẫn uất nhanh chóng chuyển đề tài:" Thầy à, Hongkong thú vị không?"
"À, gọi là chốn phồn hoa quả không sai." Anh
gật gật đầu, nói tiếp:"Nếu tôi có thời gian đi dạo nhiều hơn thì..."
Ôn Nhiễm:"..."
Đúng lúc tiếng chuông di động cứu vớt tâm trạng xấu hổ
cửa cô, cuống quýt lấy điện thoại từ trong túi ra.Vừa kết nối được, giọng Lưu
Phỉ Phỉ vô cùng lo lắng:"Ôn Nhiễm, Đồng Chu không thấy."
"Làm sao có thể chứ?" Lúc cô đi đã cố ý dặn
dò Lưu Phỉ Phỉ rồi.Biết được tình hình Lưu Phỉ Phỉ cũng phải trợn mắt há mồm,
một lúc sau mới khẽ thở dài một hơi.
"Mình cũng không biết, mình đi ra ngoài một lát
lúc về đã không thấy cô ấy.Còn hành lý của Đồng Chu nữa, cũng không có.Cậu nói
xem bây giờ cô ấy có thể ở chỗ nào?"
Lưu Phỉ Phỉ còn nói thêm gì đó, cô nghe xong có một
loại dự cảm không làn