
iền Ánh Trạch thân là lớp trưởng nhưng vẫn đi theo
phía sau cô, nhìn cô thở hồng hộc như trâu không khỏi nở nụ cười:"Cô à, để
em mang giúp cô."
Ôn Nhiễm giữ lấy túi, bực tức nói:"Không
cần." Hôm nay dù chết cô cũng phải lết lên đỉnh núi, mới nghĩ được như
thế, ông trời như đùa giỡn với cô, ngay lập tức không cẩn thận bị ngã.Đầu
gối đập vào nền đá, đau không chịu được.
Phía sau Phiền Ảnh Trạch hét lên một tiếng nhưng vẫn
không kịp đỡ, thình lình có một cánh tay dìu cô dậy:"Cẩn thận một
chút."
Một giọng nam, cảm giác ấm áp từ bàn tay, Ôn Nhiễm
thoáng sửng sốt, đến khi nhìn rõ người đàn ông đang mỉm cười trước mặt mới hồi
phục tinh thần, rút lại cánh tay đang xoa xoa đầu gối, tiếp tục đi về phía
trước.Người bên cạnh vẫn thong thả từng bước, hai người vẫn đi cuối đoàn.
"Thầy Diệp?"
"Ừ". Hắn nhàn nhã lên tiếng.
"Sao ngài lại đến đây?"
Ngài. Từ xưng hô này khiến Diệp Dĩ Trinh mắt thoáng
đảo qua, cười hỏi:"Mấy hôm trước, có một người học trò nhắc tôi, nói tôi
vẫn còn trẻ.Tôi mới chợt nhận ra, nên bây giờ đi làm những việc người trẻ hay
làm, đó chính là vận động."
Ôn Nhiễm:"..."
"À, tôi cũng muốn cám ơn em, bốn năm rồi đây là
lần hoạt động ngoài trời lớn nhất của tôi." Hắn như thành khẩn nói.
Cô nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ rất ngạc nhiên, vì thể Diệp
giáo sư bắt đầu kể chuyện xưa.
"Thời đại học tôi từng đi du lịch châu Âu, sau đó
có đi Russia.Ở bình nguyên tây Seberia có một khu rừng rậm rộng lớn, tự nhiên
ngày nọ bạn tôi nổi hứng đi thám hiểm, thế nên chúng tôi xuất phát".Nói
xong hắn nhìn cô một cái, con ngươi màu đen rất sáng." Chúng tôi xem lịch
Trung Quốc rồi chọn một ngày đại cát tường, nhưng kết quả đến lúc đó mới biết,
nơi đó đã tuyết lớn một tuần.
Ôn Nhiễm bật cười:"Vậy nhóm thầy thấy khó nên lui
sao?"
"Không".Hắn nói,"chúng ta chỉ nghĩ có
một phút liền quyết định tiếp tục đi về phía trước.Sau đó mới biết đây thực sự
là quyết định sai lầm."
Ôn Nhiễm nhịn không cười, tiếp tục nghe hắn
nói:"Đi không đến một giờ, bạn của tôi đề
nghị trở về, nhưng mà khi đó đã không thể trở về được nữa."
Cô nhíu mày nhìn hắn, nghe thanh âm có chút giễu
cợt:"Vì tuyết đã che phủ toàn bộ dấu chân của chúng tôi, nhìn quanh cũng
không tìm thấy đường."
"Vậy, vậy phải làm sao ạ?"
Giọng nói của cô có chút lo lắng, câu chuyện xưa của
hắn như lôi cuốn cô vào một cuộc phiêu lưu ngoạn mục, anh cười cười:"Khi
đó tôi cũng rất cuống nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mà so với bạn mình còn
kích động hơn.Đi mãi chợt thấy cách chúng tôi năm mét có một đống cỏ khô, tôi
và các bạn đến trốn trong đó chống lạnh.
Nói tới đây anh dừng một chút, thấy cô gái bên cạnh lo
lắng hỏi:"Sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó?" ánh mắt chợt lóe lên:"Sau đó,
tôi ngủ mất."
Cái gì?Ôn Nhiễm đang theo dõi chăm chú bỗng dưng cụt
ngủn, Diệp Dĩ Trinh cười nói:"Không gạt em đâu, khi đó tôi ngủ mất, lúc
tỉnh lại ngửi được một mùi sữa.Một người con gái đỡ đầu giúp tôi uống
sữa."
"Đoạn giữa thầy không nhớ chút gì sao?" Ôn
Nhiễm không tin hỏi.
Diệp Dĩ Trinh lắc đầu:"Không nhớ rõ."
Anh chỉ nhớ, người con gái Russia nói rằng, bọn anh
trốn trong đống cỏ khô kia chính là đống cỏ để cho ngựa ăn, vốn chuẩn bị ba
ngày nữa kéo đi nhưng lại thấy tuyết sắp rơi nhiều nên kéo trước.Có lần bọn họ
kéo hết cỏ khô, ít nhất đến nửa năm không vào rừng rậm.Dù không phải là người
mê tín nhưng hắn cũng biết chính mình rất may mắn.
Ôn Nhiễm líu lưỡi:"Vậy sau sự cố đó thầy có một
bóng ma tâm lý, cho nên mới không đi ra ngoài vận động?"
"Bóng mà chắc chắn là có, nhưng hiện tại tôi đang
cố gắng vượt qua, tranh thủ khi dũng khí còn chưa mất."Hắn cười nhẹ nhàng,
rất thẳng thắn thừa nhận, nhìn người bên cạnh chút nữa trượt té, nhanh đưa tay
ra đỡ:"Này, không phải đã thử một lần rồi sao?"
Nhiệt từ lòng bàn tay rất ấm áp, Ôn Nhiễm hơi sửng
sốt, do dự một lát rồi nắm lấy.
Từ khi leo núi trở về, Ôn Nhiễm nằm trên giường một
ngày, để cho Lưu Phỉ Phỉ tha hồ cười nhạo.
Cô đã luyện tập thành quen, tùy ý liếc Lưu Phỉ Phỉ một
cái, tầm mắt dừng lại ở mấy giường đối diện, mọi người đều không có trong
phòng.Lâm Sanh bình thường không thấy bóng đâu, nhưng mà Đồng Chu cũng không có
thì hơi kì quái.Thường thì vào thời điểm này ngày thứ hai cô bạn thường cùng
bạn trai ở Anh nói chuyện điện thoại mà.
"Cô bạn xinh đẹp, Đồng Chu đi đâu vậy?"Cô tò
mò hỏi.
"Hoạt động của câu lạc bộ" Lưu Phỉ Phỉ không
để ý lắm,"Đúng rồi, Ngô giáo sư vừa mới gọi điện báo, mình nhấc máy giùm
cậu, nói chuyện báo cáo cậu đã chuẩn bị xong chưa."
Báo cáo!Cô sao lại quên chuyện này mất.Vừa mới định
xuống giường đầu gối lại nhói đau, cô ôi một tiếng rồi ngã xuống lại.Lưu Phỉ
Phỉ nhìn bộ dạng ai oán của cô, nhịn cười, đôi sang cho cô chai thuốc mỡ.
"Này, nhanh bôi đi."Nói xong Lưu Phỉ Phỉ
quay đi.
Ôn Nhiễm bắt lấy, một chai màu trắng lạnh lạnh trong
tay, thoáng thẫn thờ đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua.
Ngày hôm qua trở về trường đại học B cũng đã khuya,
bác lái xe dừng lại ở ngoài cửa, các học sinh oán thán rầm trời bước xuống, Ôn
Nhiễm tập hợp các em lại dặn d