
ười có lỗi và sai lầm trong tất cả mọi chuyện, nhờ cú shock đến
từ em, anh sẽ thay đổi... nhưng em à, em cũng sẽ hãy thay đổi nhé... Đừng nhẫn
tâm và độc ác như thế, nó không giống em... Đứa con gái ấy, chỉ mới lớp mười
một thôi mà em, tại sao em lại làm vậy. Cô ấy đã tự tử đấy... Em à, rất may là
không sao, nhưng cái thai đã bị sẩy. Anh không trách em, anh chỉ trách mình.
Anh không xứng đáng với ai cả. Anh chỉ nhắn tin để xin lỗi vì tất cả, xin lỗi
về khoảng thời gian qua và xin lỗi vì đã làm em thay đổi tồi tệ đến thế. Cám ơn
em! Không phải nhắn lại đâu!"
Tôi... tôi đã làm gì vậy? Tôi đã làm
gì thế này... Tôi vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một trò chơi và trò chơi đã kết thúc
khi tôi đóng khép tất cả lại bằng một cú hích... nhưng không... tôi đã bắt đầu
một nỗi đau... Nó xuất phát từ một người đàn ông nhưng nó lại đi đến với rất
nhiều người đàn bà... ít nhất... là hai người... tôi và cô bé đó... Tôi nghĩ là
cô ấy không có... không có cái thai nào cả... Nhưng tôi đã sai ư? Không có...
thì làm sao mà sẩy...
Lương tâm và sự cắn rứt sẽ dìm chết
tôi mỗi ngày... không phải là nỗi đau thể xác mà sự tan nát của tâm hồn... và
tâm hồn ấy sẽ điều khiển bản thân tôi tự thiêu đốt thể xác yếu đuối này...
Tôi không biết nghĩ gì cả, chẳng thế
nghĩ gì cả, chỉ thể quay cuồng cho qua khỏi cơn say đến nghẹt thở đêm này...
Cái đêm tôi nhận ra mình chẳng phải thiên thần mà hoàn toàn chỉ là... quái vật!
- Hãy đến thăm nó, vì chúng ta đã sai.
- Bạn tôi mạnh mẽ nói, cô ấy không chút sợ hãi, một nét nhíu mày, hay một cử
chỉ nhăn nhúm nào trên cơ mặt đang căng ra bình thản. - Nhưng dù sao cái thai
thì cũng sẽ phải phá, mày đừng hoảng loạn, tự tử chỉ là cách ngu dốt của một
con đàn bà yếu đuối. Nó còn quá trẻ và nó đã làm vậy, điều ấy... chẳng phải lỗi
của mày, hiểu không? Dù sao thì nó vẫn còn sống, tức là ông trời không cho nó
chết và ông trời cũng nói với mày rằng, mày chẳng hề sai tí nào!
- Nhưng tao... tao...
- Thôi nào, tất cả chúng ta đều là
đàn bà, hại nhau không có nghĩa là không yêu thương nhau... Hại nhau chỉ vì
chưa tìm được cái đàn bà cùng đau trong nhau mà thôi. Tao nói rồi mày không
sai. Còn lời xin lỗi của bọn con trai... hãy chấp nhận nó như là mày có thể...
thế thôi... đừng suy nghĩ về sự ăn năn của bọn nó... Chỉ là một cái xe, hết
xăng và trục trặc máy không thể đi nên trùng lại, nhưng khi lại có thứ nó cần
rồi... nó sẽ lại lăn bánh và chà đạp con gái như sàn bằng trên những con đường
bánh xe chèn qua... Thế thôi!
- Tao thấy tao thật độc ác, tao kinh
tởm tao! Tao không muốn gặp ai cả. - Tôi hoảng loạn và gào khóc...
Vẫn cái giọng bình tĩnh trịch thượng,
con bạn nói đều đều... Nó bước đến bên chiếc piano với những phím nhô đen trắng
không đều ấy... Và bắt đầu chơi một bản nhạc dài... Bản nhạc xoáy sâu vào lòng
tôi tan nát... Những âm hưởng dữ dội vang lên và đi vào trái tim tôi bóp nghẹt
hơi thở tôi sợ hãi... "Định mệnh - số 5" của Beth... Tôi hiểu âm
thanh của "Định mệnh" nhưng tôi cảm nhận sâu sắc và thấm thía hơn cái
từ, cái tên của số 5 này... có nghĩa là "Định mệnh"...
- Tại sao lại là "Định
mệnh" hả mày? Sao không phải là Es-dur? Sao không phải là một cái gì đó
khác... Bởi vì nó phải là "Định mệnh". Đơn giản thế! Khi tao học đàn,
người ta bảo tao rằng, chơi piano chỉ dành cho người quý tộc... Tao chẳng phải
quý tộc, tao học chơi piano để chứng minh rằng, người chơi đàn đơn giản chỉ là
một nhạc công. Cũng giống như khi tao yêu thằng đó, để chứng tỏ cho nó thấy nó
cần tao, chứ không phải như nó nghĩ... tao cần nó... Và nó làm cho tao đau
đớn... đến mức tao đã phải ra đi... Mày hãy nghĩ đơn giản vấn đề đi... Mày
không thể cứ đau rồi chết... mày dù đau vẫn phải cứ lết đi... người chơi đàn
chỉ là một nhạc công, mày làm đàn bà tổn thương vì đơn giản mày cũng đã bị tổn
thương vì là đàn bà... Hiểu không? Hãy đơn giản như tao đang cố gắng để chúng
ta đơn giản đi...
- Tôi đã hiểu vì sao... hay ít ra là
cũng dần dần mờ ảo nhận ra vấn đề, nhưng lương tâm tôi vẫn cồn cào trong tôi
một bản tráng ca mạnh mẽ, tôi sai... tôi sai...
- Sao em dại thế...
Bệnh viện, những chiếc giường và cái
màu trắng xanh tang tóc... mùi nồng nặc khó chịu của đủ loại thuốc trên đời làm
tôi phát buồn nôn... Chẳng hiểu sao bạn tôi biết được bệnh viện mà cô bé đó
nằm, nó bắt tôi đến và nó đến cùng... Bao giờ tôi mới có được cái vẻ lạnh lùng
và dứt khoát của nó... Phải chăng phải trải qua thêm thật nhiều khó khăn và
nhiều nỗi đau thì mới ngấm và thấm thía đủ để lạnh lùng?
Con bé nằm đó, trên chiếc giường co quắp
và đơn lạnh, không một người thân chăm nom... Tôi đứng nép sau bạn tôi... mặt
quay đi... vì mắt tôi nhìn nó ngấn nước... tôi xót lắm... nó còn nhỏ quá... Lớp
mười một mới bao nhiêu tuổi? Mười bảy à... kém tôi ba tuổi... không nhiều lắm
nhưng thực sự chẳng thể trải đời... Sao phải chịu nỗi đau... hình như là... quá
lớn... lớn hơn cả tôi nữa...
Nó im lặng không quay lại nhìn khi
bạn tôi hỏi nó... Còn bạn tôi thì vẫn cứ nói, cô ấy nhấc tay con bé lên... di
vài cái vết băng màu