
rước đây...
Tôi hơi có cảm giác sợ... Vội vàng đi xét nghiệm, mặc dù, tôi và cô
ta rất an toàn mà... lúc nào cũng quan hệ "có che chắn" cả... Kết quả
là... tôi ko bị làm sao hết... thở phào nhẹ nhõm, tôi thả lỏng người...
thấy mình vừa trải qua một cuộc chơi may mắn....
Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi thấy lòng chát đắng.... Cái của nợ gì thế này.... cô ấy... đã chết thật rồi sao? Tôi mở số điện thoại "gọi là
đến" mà tôi chưa một lần nhớ...
Đầu bên kia nhấc máy làm tôi ngỡ ngàng: "Em chưa chết sao?"
"Chị em mất rồi anh ạ!"
Một giọng nữ quen thuộc... rõ ràng không thể chết, tôi hoang mang....
"Thế em là ai?"
" Em gái chị ấy!"
"Anh có thể gặp em được ko?"
...........................
Tôi gặp em gái cô ấy trong một quán cafe nhỏ... tối và sâu hun hút
trên khu phố cổ... Tôi đến sớm và ngồi chờ, lòng thấy lo và ko hiểu có
chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa.....
Em gái cô ấy xuất hiện, tiều tuỵ và mỏng manh như sương gió lùa bão
vào tâm trí tôi hoảng sợ... Ly nước rơi xuống vỡ tan ....Em gái cô ấy,
chính là bạn gái cũ của tôi....Hoá ra đó là lý do để cho giọng nói kia
trở nên quen thuộc thế...
- Là em sao? Sao anh chưa bao giờ nghe em nói, em có chị gái?
- Cùng cha khác mẹ thôi, là con riêng của ba em, mẹ em không thích chị ấy nên chị ấy sống riêng...
Cô ấy có vẻ đau buồn, đôi mắt sưng mọng nước, môi thì khô nứt như
người vừa qua một trận ốm thập tử nhất sinh chưa thể nào hồi phục! Cứ vô hồn thế nào đó.... Ngồi đối diện tôi mà cứ như không nhìn thấy tôi...
- Lâu lắm rồi anh ko gặp em...
- Chị ấy lớn lên cùng em, hơn em có 3 tuổi thôi mà....
- Ừ.
Cô ấy có vẻ như muốn kể về chị của mình... nước mắt cứ rơi lã chã và thân thể thì dường như một gục ngã...
- Chị ấy xinh thật đúng ko anh? Giỏi nữa, lại rất yêu em mà....Nhưng chị ấy yếu quá....
- Sao? ... ừm.... anh nghe nói, chị em mất vì....
- Siđa phải ko? - cô ấy ngước mắt lên đầy uất hận...- Tôi kinh tởm
các người, tôi ghê sợ các người, sao có thể bịa đặt về chị tôi như thế?
Chị ấy bị...chị ấy bị ung thư mà.... chị ấy làm sao mà... si đa được
chứ....Kinh tởm cái sự bịa đặt mà các người lan truyền trên mạng về chị
tôi...
Cô ấy đứng dậy, như muốn bỏ chạy.... Tôi shock trong vài giây khi
biết sự thật này... vội vã chạy theo và kéo tay cô ấy lại... cô ấy ngã
gục xuống....Dựa vào người tôi nức nở... Còn tôi thì thấy tim mình đau
nhói.... đau nhói...
- Chị của em...chị của em.... khốn khổ... Chị ấy sống, không ai yêu
thương và chết đi... nhục nhã.... Không ai thương yêu, không ai níu chị
ấy lại, làm sao chị ấy có thể sống... có thể chiến đấu một mình chứ? Em
đã rất cố gắng, nói chị ấy phải cố lên... thề mà... chị ấy vẫn bỏ em anh ạ...
Tôi cũng khóc.... tôi nhớ cái ánh mắt buồn đau xa xăm, đôi môi yếu
đuối đến nao lòng, sự cảm thông đến cùng cực nỗi đau, sự chia sẻ thảm
thấu dịu dàng của cô ấy.... Có lẽ tôi đã yêu cô ấy, mà ko hề nhận thấy,
hay đúng hơn là ko dám thừa nhẫn mình đã yêu một con đĩ....
- Con người thật độc ác... sao ai cũng nói chị ấy như thế.... Chị ấy
ko phải là đĩ... ko phải mà... Chị ấy chỉ muốn thoát ra... và cảm thấy
là... mình đang sống... Chị ấy không bao giờ, chưa bao giờ muốn nằm đó
chờ chết... chị ấy cố lết đến những cuộc vui.... Chị ấy đã ngủ với một
người... chị ấy nói với em rằng... anh ta rất tuyệt vời.... Vậy mà ngay
cả đám tang chị ấy, anh ta cũng chẳng một lần xuất hiện. Tại sao tất cả
đều nói rằng là... chị ấy đã ngủ với cả cái pub ấy...Chị ấy không hề dễ
dãi đến vậy.... Tại sao nói chị ấy bị cái thứ bệnh kia.... Tại sao...
chị ấy ra đi... mà cũng ko được hoàn toàn yên ổn....Xét nghiệm ư? Bọn họ có lương tâm không khi nói ra câu đó?
Tôi chẳng biết nói gì... tôi sững sờ về tôi, ngỡ ngàng về tôi... ở
bên đời một con người đau đớn suốt bao tháng ngày qua, với những vết máu tụ bầm tím yếu đuối mà tôi xem là đĩ thoã ấy... tôi đã không hiểu
nổi... một chút gì... về cuộc đời cô ấy...
Vì tôi hèn nhát, vì tôi ko dám... bước vào cuộc đời... một người con
gái... tôi chỉ dám dừng lại... ở hai chữ cặp kè... để suy nghĩ sai
lầm... áp đặt sai lầm.... ngộ nhận sai trái... về một nghề... ko phải do cô ấy.... ko phải là cô ấy....
Đã cho máu rỉ từ tim... vì trái tim thiếu biết bao tình cảm... Đáng
ra phải chiến đấu... nhưng sức đâu? Máu đâu? Máu tụ tím đặc dầy thân thể nhưng ko thể chảy để nuôi sống một con người... vì quá thiếu.... những
niềm tin yêu... và tình thương yêu chân thật nhất....