
a mình... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là
tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều... nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi
điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn...
1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến
tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy...
Nhiều khi tưởng hai đứa đã quá gần
nhau rồi... nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi không
gượng ép... cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả...
Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả...
tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện... cho đến một ngày... cô
ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia
tay!"... Tôi ngỡ ngàng... phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ không
chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa... Cô ấy cười, nụ cười hiền dịu đáng yêu ấy...
trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ... sao tôi không hề hay biết...
Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên...
sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến không
tưởng...
"Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm
sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng
thế này thì quá lắm! Em điên à?"
Mắt cô ấy mở to... ngạc nhiên là những
gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt và khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong năm giây...
yên ả lại trở về trên khoé môi gầy... Cô ấy lại mỉm cười...
"Bởi vì em điên thật mà!"
Và thế là chúng tôi chia tay nhau...
Một lí do tôi cũng không sao hiểu nổi... Một cái kết thúc chưa bao giờ có câu
trả lời... Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là một
trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi... Nhưng một
điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất... đó là... cô ấy khác tất cả mọi người... chính
vì vậy... sự kết thúc hôm đó... có nghĩa là... không gặp lại...
Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ
mãi nick cô ấy sáng trên list YM... tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông
reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương... nhưng nó không bao
giờ đến suốt hai tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...
Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi
buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm...
Ác mộng vẫn luôn rình rập...
Những hình ảnh quá khứ va đập vào
trong mắt tôi như dội lửa...
Rồi tôi lại tự vỗ về mình... tôi đã
thay đổi rồi... và tất cả chỉ là quá khứ thôi... cô ấy rời bỏ tôi... vì cái gì
cơ chứ?
Ngày đầu tiên của tháng thứ ba kể từ
ngày chia tay nhau... tôi bấm số gọi cho cô ấy...
Đầu dây bên kia nhấc máy... giọng nhỏ
nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!"
Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe... vì
tôi chẳng biết nói gì cả... cố gắng hẹn hò như một người bạn ở xa lâu ngày không
gặp lại...
Cô ấy ngồi đối diện tôi... vẫn nụ
cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh... môi bạc và làn da phờ phạc...
Nhưng có một điều dường như khác...
Cô ấy nói nhiều hơn...
Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy không
nói nhiều như vậy... những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt
môi nhẹ nhàng... là tôi tâm sự và cô ấy cười... khi tôi kêu mệt mỏi... cô ấy kể
cho tôi những chuyện vui nho nhỏ... Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy
làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan... Là những ngày đại hàn, cô ấy
gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng... mà cái vỏ chăn thì
là "em khâu bằng tay đấy!"... Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức
hút với tôi... Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thích cô ấy đến vậy...
tôi đều cười... Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì
mình, thay đổi cuộc sống để được dung hòa với cuộc sống của mình... đâu thể tầm
thường phải không? Để... cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen...
như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, không leo được đâu... cao và nguy hiểm
lắm... thì tôi lại càng cố trèo... cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng
chừng thì không có lí do gì để từ bỏ...
Phải mất gần một năm, tôi mới có được
cuộc hẹn đầu tiên... Cảm giác như suốt một năm nỗ lực đó... tôi đã lột xác hoàn
toàn... một năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình... một năm thầy tu để mơ về
một người con gái... Nào là từ bỏ thói quen đi đêm... những cô người yêu dăm
bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối... những cuộc tụ tập chè chén
vui vẻ... trở thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng
thứ tám, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... v.v và v.v... những
thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò
đùa...
Vô vàn những lí do để yêu... vô vàn
những điều... không thể nào giải thích nổi...
- Anh luôn nghĩ về em như một thiên
thần... mà em thì chẳng bao giờ được làm thiên thần dù em rất muốn!
Câu nói ấy kéo tôi về thực tại...
giữa li cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn... Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy
cười... Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà
tôi không mấy hiểu...
Chúng tôi đứng dậy... bước ra khỏi
quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ... Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh