
thể thở... Nó bừng tỉnh... Bàn tay
ai đang nắm bàn tay nó?
Mở mắt... Nó muốn nhìn bàn tay ai đang nắm chặt… sao mà ấm
áp thế? Mở mắt… nó muốn biết ai có bàn tay ấm đến vậy...
Mở mắt... Mở mắt... Mở mắt… nhưng nó
không nhìn thấy gì cả. Chẳng một cái gì cả... Nó sợ… Có phải
nó đã mù không?
Bàn tay nắm bàn tay nó động đậy. Nó
cố gắng nắm bắt tình
hình bằng những giác quan còn sót
lại… Nó lắng nghe, chăm chú lắng nghe để cảm nhận những thay đổi...
- Em tỉnh rồi đấy à?
- Anh là ai?
Một thoáng im lặng, người đàn ông
không nói gì, anh ta có vẻ ngỡ ngàng…
- Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì cả?
Anh là ai? Sao lại ở đây?
Lại im lặng, nó chỉ cảm giác bàn tay ấm áp kia xiết tay nó mạnh hơn và chặt hơn…
- Chờ anh chút!
Bàn tay đó vội vã rút khỏi bàn tay nó...
Nhanh chóng biến mất trong tiếng bước chân
anh ta đi. Bước chân trở lại gấp gáp
và xối xả hơn... Một bàn tay khác,
bàn tay lạnh lẽo nào đó đang kiểm
tra đôi mắt mở to không nhìn thấy
của nó… Rồi họ lại toan bỏ đi... Nhưng nó đã kéo họ lại… chộp lấy như một phản xạ mau lẹ:
- Mắt tôi bị làm sao?
Có tiếng thở dài, có lẽ họ đang nhìn nhau, có lẽ đang khó xử và
chẳng biết nói gì với nó… Nó cảm thấy
như vậy, không gian quanh đây là một
sự ngại ngùng, giọng một người đàn ông vang lên:
- Có lẽ vì quá sợ hãi,
nên hệ thần kinh... đã...
- Có nghĩa là tôi bị mù?
- Không, chỉ là tạm thời không nhìn thấy gì…
- Vâng, tôi hiểu…
Mọi người xung quanh có vẻ ngạc nhiên cực độ trước
thái độ bình thản của nó… Họ không hiểu vì sao một đứa con gái vừa bị mất đi ánh
sáng và đắm chìm trong bóng tối lại
có thể chấp nhận cuộc chơi nhanh đến
vậy? Bình thường, như lẽ tự nhiên,
sẽ là gào rú đau đớn và vật vã đập
phá… nhưng với nó, chỉ đơn giản là“vâng, tôi hiểu!”, ngay khi bác sĩ còn chưa
nói xong cái kết luận cuối cùng...
Có tiếng bước chân thật lẹ, tiếng gọi
tên nó, bàn tay mảnh dẻ và
tiếng khóc thút thít...
- Ai đấy?
- Tớ đây!
- Ai?
Nó biết giọng nói này quen. Đối với nó mọi giọng nói đều
quen thuộc, nhưng chẳng bao giờ nó có khả năng
phân biệt giọng nói của bất kì ai… Nhớ hồi trước, yêu người ấy, nó chẳng thể nhận ra giọng nếu anh gọi đến số máy bàn... vì máy bàn đâu có
hiện số đâu… Nó luôn ở trạng thái nhầm lẫn những giọng nói… Và bây
giờ, khi đôi mắt không còn nhìn thấy nữa thì nó chẳng còn
có thể phân biệt được bất kì ai.
- Tớ xin lỗi, vì tớ, tất cả là tại tớ...
Tiếng khóc cứ thế chảy
dài trong không gian, những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm đôi bàn tay nó… Nó đã nhận ra là ai...
- Tớ cứ nghĩ yêu
cậu... nhưng tớ lại làm hại cậu…
- Thôi nào, không sao đâu.
Bình thản, nó vẫn luôn là người bình
thản... Giờ thì nó đã hiểu,
hai ả kia là ai…
và vì sao nó phải nằm ở đây, sống trong bóng tối như thế này... Một vụ đánh ghen... Tất cả những sự toan
tính ghen tuông làm người ta trở nên
mù quáng... Nhưng nó không hận thù...
chỉ là chuyện gì đến phải đến, nó
chấp nhận...
…
Nhiều ngày sau đó, ở trong bệnh viện, người con trai có bàn
tay thật ấm đến thăm
nó, bạn bè đến thăm nó. Đôi khi nó hỏi mọi người, người con trai kia là
ai, họ đều nói
không biết… Con bạn nó nói rằng, nó đã gọi điện thoại cho anh ta đến đưa nó vào bệnh viện… Có thể trong lúc mê
man nó đã bấm nhầm số… Anh ta cũng không
giải thích gì nhiều và nó cũng chẳng thắc mắc gì. Nó chỉ biết nó thích
đôi bàn tay ấy thật ấm. Con bạn nói, anh ta
đẹp trai lắm… lại có vẻ thật là tốt bụng.
Nhưng nó không quan tâm bởi vì nó không phải kẻ tò
mò. Nó
đã nói cám ơn anh... vì đã cứu nó… cho dù chỉ là một số điện
thoại xa lạ… nhưng anh im lặng… có lẽ anh
cười… mỉm cười... nó đoán vậy!
Nó phải ở trong
viện hai tháng, bác sĩ cần cố định
xương gãy và chú ý đến mắt nó... Nó
cũng không hiểu lắm những từ chuyên
môn mà các bác sĩ nói… nó chỉ biết nó phải ở trong viện lâu quá chừng... Ngày cũng như đêm chỉ toàn
màu đen đáng sợ... Sợ mà sao mặt nó vẫn cứ bình yên… bởi vì hoang mang đang đi vào trong óc…
Những ngày trong viện, đứa con gái
kia vào thăm nó ít dần đi rồi không
thấy xuất hiện nữa… Nó buồn nhưng
chỉ chớp nhoáng thoáng qua. Người ta
có thể xa nhau ngay cả khi đã
nói yêu nhiều lắm… đó là quy luật bất dịch của cuộc sống giữa những con
người. Nó học cách sử dụng đôi tai một cách triệt để,
để nghe tiếng bước chân “đôi bàn tay ấm”... Anh
ta đến thường xuyên và đi theo nhịp
cố định… Nó thấy lòng vui mỗi khi
anh đến...
Anh kể những câu chuyện và nói về anh… Nó không
nhớ gì nhiều... hoặc nghe không chú tâm... Bởi mỗi lần anh đến, nó chỉ mò mẫm tìm đôi bàn tay ấy… Có
lần anh thắc mắc:
- Sao không bao giờ thấy em cười nhỉ?
- Người làm cho em cười đã đi xa lắm
rồi…
“Đôi bàn tay ấm” im lặng... nó cảm giác anh ta đang buồn...
Buồn vì
gì nhỉ? Người làm cho nó cười đã bỏ nó đi về nơi
anh ta cho là yên ả… chẳng còn gì cả và nó không
muốn cười nữa... Những gì vui vẻ đã
nèn chặt chôn sâu. Hơn nữa, dù có vui mừng
đến đâu nó cũng không tài nào biểu hiện ra khuôn mặt. Một ngày, “đôi bàn tay ấm” đến, mang theo một cái gì đó, anh ấy nói là rất kì
diệu... Thứ đó có t