
ngỏ lời với Leo, bày tỏ lòng ngưỡng mộ và tôn thờ Leo như thánh nữ. Lúc
đó, Leo sẽ chọn một trong số họ. Rồi làm đám cưới, Leo và người đàn ông đó, sẽ
có một cuộc sống mới, tuyệt với với một bầy con cháu.
Nếu như... Leo còn sống... chúng tôi
sẽ rời xa những con sóng nơi này... Chạy tới một nơi thật xa... Thật xa...
Tất cả chỉ là "nếu như" và
"giả sử." Sự thật là Leo đã chết!
Cậu ấy không chết ở nhà tôi, Leo chọn
cho mình một nơi yên nghỉ vĩnh hằng, bằng bản năng của cậu ấy. Người ta tìm
thấy Leo ở trạng thái hoàn toàn khỏa thân, trong toilet nữ của quán bar. Mụ già
hoảng hốt ngất lên ngất xuống nhiều lần. Không thấy người lái xe đâu. Ừ, anh ta
không cần xuất hiện trong viễn cảnh chết chóc này đâu. Đây không phải chỗ của
anh ta, cũng chẳng có chỗ cho anh ta. Leo chẳng yêu anh ta nhiều đến mức cần
anh ta nhìn thấy cô ấy ra đi như thế nào. Thật chẳng yêu. Những nhân viên nam
phát hoảng khi nhìn vào thân hình có nhiều hơn một đường cong của Leo những nét
đặc trưng phụ nữ. Trước đây, họ không hề hay biết Leo là con gái. Mặc dù, họ đã
làm việc với cô ấy suốt hai năm ròng. Một điệu cười khẩy như hất môi, Leo dường
như muốn nói: "Các người có bao giờ quan tâm tôi đâu mà biết!".
Tôi đã muốn trách cô ấy, vì sao ra đi
đột ngột mà chẳng để lại cho tôi một lời nào? Số 0 thì có quyền sống, có quyền
chết mà chẳng nghĩ đến ai sao? Một ý nghĩ chạy dọc qua sống não của tôi, có lẽ
nào... Leo "bỗng dưng muốn chết"... Cậu ấy chết như một cảm hứng bất
chợt chăng? Leo từng nhiều lần cười đùa và nói với tôi rằng:
- Em yêu chị!
Có lẽ không phải bởi vì cô ấy yêu tôi
mà bởi tôi là người duy nhất tồn tại trên đời để cô ấy có thể yêu. Giống như
một sinh vật duy nhất còn sót lại trên trái đất, thân thiện và gần gũi Leo! Tôi
đã từng rất nhiều lần... muốn yêu Leo.
Tôi im lặng nhiều ngày liền sau cái
chết của Leo. Những tin đồn về cô ấy, tôi lắng nghe và mặc kệ. Họ nói một cách
sốt sắng và ra vẻ, như nằm lòng tiểu sử của "anh bạn" tôi. Họ nói về
cái chết của Leo như cuộc tự tử vì tình của một người đồng tính nữ.
Hình ảnh của Leo chạy qua trí óc tôi
nhanh như những chiếc thuyền lá ứa tuyết đến mùa tan chảy. Cô ấy không đồng
tính. Có nhiều người phụ nữ hoặc đàn ông, họ cố gắng để mình trở nên không còn
là mình được nữa. Một vài người vui đùa với kẻ đồng giới để tìm kiếm cảm giác
mới mẻ trong quan hệ thể xác. Song, Leo đã vì cuộc sống mà để mình lặng lẽ trôi
đi. Tôi nghĩ rằng,
Leo vô cùng yếu đuối, yếu đuối đến nỗi bản năng phụ nữ của cô ấy cũng thoi thóp
không dám ngoi lên từng ngày. Sống
trong vỏ bọc của một người đàn ông, không phải là điều mà Leo trông mong. Tôi
ghét cái cách người ta quy chụp và đánh đồng Leo với những cô nàng lesbian chết
vì tình. Mặc dù, đối với tôi thì đồng tính chẳng có gì là xấu cả. Nhưng đơn
giản, tôi biết chắc chắn rằng, Leo không như thế!
Mở cửa nhà tắm, tôi thấy hình ảnh Leo
nằm trong bồn tắm cười đùa hiện về. Đó là khi chúng tôi tắm chung với nhau:
- Này chị, nếu em ngày nào cũng đều
đặn tưới nước vào chỗ này, như tưới một cái cây. Thì từ cái chỗ này, có mọc ra
một "cái ấy" như của bọn đàn ông không? - Cô ấy vừa nói vừa chỉ vào
âm hộ.
Tôi bật cười:
- Em đã nhìn thấy "cái ấy"
của đàn ông chưa? Sao lại muốn có nó? Nó dài và loằng ngoằng.
- Em đã nhìn thấy những thứ "giả
dối" của đám đàn bà yêu thích em đem tới. - Leo gạt nước và cười, cái cách
mà Leo gạt nước thật dịu dàng, đẹp như một nàng tiên vậy. - Và em nghĩ, nếu em
là đàn ông, không phải tốt hơn sao? Tất cả mọi người đều muốn thế! - Leo cười
vang. Leo luôn nghĩ rằng vì mọi người xung quanh cô ấy muốn thế, nên cô ấy phải
như thế. Đã bao giờ Leo nghĩ thực sự mình muốn gì hay chưa?
- Chị đã thấy những thứ loằng ngoằng
ấy hàng trăm, có thể là hàng nghìn lần. Xấu xí, sù sì và chẳng có gì hay cả.
Nếu tưới nước có thể mọc lên một vật xấu đến vậy, thì chị xin em đừng tưới nữa.
Nó làm đám đàn bà đau đớn và sung sướng. Nhưng nó vô dụng, chỉ dùng để cho đàn
ông đái ra một thứ tinh trùng màu trắng, một thứ nước có mùi khai màu vàng. Em
không càn cái "vật thể" đó đâu.
- Em cũng có thể cho ra thứ có mùi
khai màu vàng. - Leo cười lớn. - Nhưng còn thứ màu trắng thì thật là khó khăn
quá!
Hai chúng tôi bật cười ngặt nghẽo khi
nói về đề tài tế nhị mà vô vị đó. Leo hóm hỉnh trong vẻ nữ tính hiếm hoi của
mình. Tôi nghĩ... Không biết, có khi nào và có bao giờ, Leo đã từng muốn... yêu
một người đàn ông chưa nhỉ?
...
Tôi ở bên Leo bao lâu? Điều gì khiến
tôi gắn bó sâu nặng với cô ấy đến vậy? Có lẽ nhìn tất cả mọi việc diễn ra này,
người ta sẽ nghĩ hẳn thời gian tôi ở cạnh Leo cũng phải tính bằng năm... Nhưng
không, tất cả mọi chuyện mới chỉ diễn ra rất nhanh trong mười tháng. Với những
điểm giao nhau đồng điệu của tâm hồn, thời gian đó đối với tôi như đã kéo dài
từ kiếp trước. Linh hồn Leo luôn quanh quẩn bên tôi. Đôi lúc quấy rối những
giấc ngủ làm tôi trở nên phờ phạc. Cô ấy đã đi về nơi, không còn sự cấm đoán.
Tự do thực sự là tự do, không gò bó, không vô hình. Từ ngày Leo rời xa tôi, khó
có ai cò