
n nhận ra tôi được nữa. Những mụn đỏ lấm tấm nổi lên trên khuôn mặt
thanh tú, nước da xanh ảm đạm úa màu, trong bộ trang phục nhàu, không một gã
đàn ông nào dám tới gần để mân mê hay đụng chạm.
Tôi đốt cho Leo những bộ váy và những
đôi giày mà tôi yêu thích nhất. Chúng là những thứ rất đắt tiền mà trước kia
đám đàn ông hay mua để chiều cho sự nhõng nhẽo của tôi. Tôi nghĩ là Leo luôn
thích chúng, cô ấy luôn mân mê những tầng váy của tôi và khen chúng thật đẹp
nhưng chưa một lần dám ướm thử lên thân hình hoàn mĩ của mình.
Rồi một ngày tôi cũng sẽ chết đi, đó
là khi như Leo, tôi nằm lõa thể, chẳng còn một lí do gì để sống. Cô ấy đã chọn
đúng chỗ của mình. Toilet nữ là nơi cô ấy đứng. Không ai có quyền, đuổi cô ấy
đi, khỏi giới tính, khỏi bản thân, khỏi bản chất mà cô ấy sinh ra. Có nhiều lời giải thích cho cái chết
bất ngờ của Leo, lời trách móc, cảm thông và thương hại. Nhưng chẳng một ai có
quyền phán xét, đưa ra những hướng đi, những giải pháp hay lời khuyên cho cuộc
đời một con người. Nếu họ, chưa từng sống qua cuộc đời ấy.
Leo đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
Đi theo bóng dáng ấy, để một ngày nào
đấy, chúng tôi được trở về là mình... dù chỉ là một lần, một chút mong manh...
Nổi
Thực tế là tôi rất khó để
viết về Gào. Chỉ vì, tôi chơi quá thân với Gào, ở một mức nào đó, khi người ta
chơi với nhau quá thân thì người ta khó thể mở miệng để nói về nhau. Tôi với
Gào là một dạng như thế.
Gào là một trong những cô
gái xuất sắc nhất của thế hệ cuối 8X mà tôi biết, đồng thời là người quá đà
nhất về cảm xúc mà tôi từng biết. Cô giỏi trong công việc, có thể nói là không
có nhiều người có khả năng làm được tốt đến thế trong mảng của Gào, đồng thời
Gào lại là người luôn luôn bị tình cảm chi phối, tự kỉ một cách quá đáng.
Đó là những lời bắt đầu tôi
cho là hợp lí nhất về Gào, chắc chắn là xangaer nổi tiếng nhất của Việt Nam và
đồng thời là một trong những blogger với lượng pageview không hack đáng nể
nhất. Gào có một ảnh hưởng nhất định tới cả một thế hệ teen Việt sử dụng xanga
và blog, để lại những phong cách ấn tượng và unforgetalbe nhất.
Người ta vẫn có câu
"nói với tôi bạn chơi với những người như thế nào, tôi có thể nói rằng bạn
là ai", Gào là một người nằm ngoài định luật đó, cô chơi với tất cả mọi
thể loại người trong xã hội, giao du và làm việc với từ những kẻ đầu đường xó
chợ tới những doanh nhân thành đạt nhất. Có lẽ, kiểu công việc của cô phải như
thế.
Dị
Tôi chơi với Gào sau đó
không lâu, khi sắp sửa rời Singapore và mang theo những dự định cá
nhân. Đó là một dạng tình bạn kì lạ, gặp một cái là lập tức thân. Khi đó tôi,
Gào, cùng vài người bạn khác là LinkChip và Hà SH (mà sau này về thành lập một
công ti nhạc số với Phùng Tiến Công hay còn được gọi là Công Musik) hay đi với
nhau.
Gào có cái sự ngông cuồng
của tuổi trẻ - nghĩ là lập tức làm, bất kể khó khăn - và có cả cái chín chắn và
kinh nghiệm - biết mình là ai và cần gì. Tôi thích cô gái sinh năm 1988 đó ngay
lập tức, và coi trọng Gào như một người cùng với tuổi của mình, tôi còn nể Gào
hơn cả những người hơn tuổi cô rất nhiều, bởi Gào có cái tính mà tôi ưa thích:
sự liều lĩnh.
Cái tuyên ngôn khi đó của
cô: tuổi trẻ có cái lợi là được phép sai lầm vì có thời gian để sửa
chữa - là điều tôi rất thích. Chính nhờ điều ấy mà Gào LAO vào cuộc
sống. (Không từ nào diễn tả điều ấy hợp lí hơn)
Thời gian đó, tôi về Việt
Nam và gặp Gào, mặc dù sau đó dự định về công việc không thành hiện thực, chúng
tôi vẫn chơi với nhau khá tốt đẹp, đồng thời làm cùng tại một công ti về giải
trí của Tuấn P.A.T (người tôi đã nhắc đến tại kì trước) và Thái Kenchou. Ở đây
cũng là nơi tôi nhìn thấy rõ nhất năng lực kì dị và khả năng làm việc không
giới hạn cũng như sức sáng tạo tuyệt vời của một cô gái tuổi còn quá trẻ.
Thêm hai truyện ngắn nữa của Gào:
KÍ ỨC HÌNH XĂM
* Tên cũ: Hình xăm con bướm đỏ
Hình xăm con bướm trên tay mờ dần, mờ dần như muốn
phai hẳn đi. Nước mưa tát vào mặt
như giọt nước mắt trào dâng trong
tâm hồn người đàn bà mạnh mẽ. Ngước nhìn
trời cao, đôi mắt long lanh in nếp nhăn u sầu... Đưa bàn tay có hình xăm con bướm quệt ngang khoé mắt... Màu đỏ phai của hình xăm quện
vào trong nước mặn… Một dòng màu đỏ… chảy ra từ hai khoé cay…
Mấy ngày hôm nay trời mưa nhiều quá.
Tết Hà Nội thì mất đi vị lạnh thay vào là
mùi nắng rát… Rồi khi Tết đi qua, lạnh giá lại lặng lẽ quay trở về…
Lạnh luồn vào trong tóc, thấm vào
trong xương rồi len lỏi vào trong những trái tim đau đớn. Trời bắt đầu đổ nước và những trái tim đau đớn bắt đầu đổ mưa…
Xe chạy nhanh, tiếng máy xe ôtô kêu
lên rù rì. Những con đường đi đẫm nước mà sao
vẫn xóc? Nước mưa không làm cho đất mềm ra, không làm cho tiếng xe dịu lại. Vẫn như thế…
đá vẫn là đá và đá không phải là
cát… Cát lún và cát êm... Đá gồ ghề và đá cứng…
Lòng người toàn sỏi...
Đường ra mộ vẫn thế…
Không thay đổi cũng khiến người ta lạ lùng...
Anh đã ra đi được gần một năm... Một
năm cũng dài mà một năm cũng ngắn… Đối với
một sự mất mát thì một năm còn có
nghĩa là