
dục đích
thực?"
Tôi không có khả năng trả lời câu hỏi
quá đỗi khó ấy của Leo. Tôi chẳng hiểu gì về những mối quan hệ chăn gối khi
người ta có cùng chung giới tính. Tôi biết là Leo không thích điều đó, nhưng có
khi nào cậu ấy quyết định dẫy ra đâu. Với bẻ ngoài ấy, Leo không hấp dẫn một gã
trai nào. Tình dục đối với tôi từ lâu đã phai màu thú vị, nó có sắc thái cay xè
nhàm chán. Nhàm chán và đơn giản như việc mỗi khi lên giường với một người đàn
ông nào đó, phản xạ đầu tiên của tôi là sẽ dạng chân banh háng ra. Chính vì thế
nên tôi chẳng thể nào hiểu lòng Leo. Chẳng lẽ cậu ấy đang đi kiếm tìm một chân lí
mới về SEX, khác với những gì cậu ấy đã và đang trải qua?
Câu hỏi ấy lẩn trong hàng ngàn câu
hỏi và ngủ yên không bao giờ trở lại, phải chăng vì chẳng một ai trả lời nổi?
Những chuyện xảy ra trong cuộc sống
của chúng tôi, là những chuỗi dài không tài nào lí giải. Tôi biết Leo đôi khi
điểm xuyết trong sự vô hình có những thứ hữu hình. Sự băn khoăn về tình dục và
giới tính. Chính vì thế mà tôi không bao giờ dắt đàn ông về nhà kể từ khi sống
chung với Leo, tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy cảnh mình trở nên trần truồng,
nhấp nhô bên những chiếc "vòi bạch tuộc". Tuy nhiên, có một lần, tình
thế không thể khác. Một gã say cố gắng đẩy tôi vào nhà khi hắn đưa tôi về. Mọi
chuyện xảy ra ngay trên sàn phòng khách, lúc hai giờ sáng. Khoảng gần ba giờ,
Leo tan làm và lạch cạch bước vào...
Cậu ấy đã nhìn thấy gì? Có thể là
thân thể tôi sõng xoài trên đất? Cũng rất có thể là gã đầu hói chẳng còn trẻ
tuổi đang cố gắng nhảy lên tôi trong sự bất lực và chênh lệch tuổi tác xa vời.
Tôi đỏ mặt nhìn Leo với ánh mắt nài van khốn khổ. Tôi cảm thấy xấu hổ và Leo
nhận ra điều đó trên khuôn mặt tôi. Cậu ấy bỏ đi, hôm sau, không nhắc gì hoặc
hỏi han về chuyện đó. Tôi ôm Leo buổi sáng, trước khi cậu ấy bước ra ngoài:
"Xin lỗi Leo!"
Leo không trả lời, cậu ấy không cười
cũng không đưa ra một phản ứng nào, nhưng tôi biết, Leo đã tha thứ cho tôi việc
đêm ấy...
...
7. Bí mật của Leo:
Thường thì, cả hai chúng tôi đều đi
làm về muộn. Quán bar hai giờ mới đóng cửa, Leo sẽ về nhà vào khoảng gần ba giờ.
Còn tôi, do "tính chất công việc", giờ giấc của tôi khá thất thường.
Nhưng mấy hôm nay, tôi đều về nhà thật sớm... khoảng mười hai giờ và bắt đầu
đọc sách chờ Leo.
Chúng tôi ngủ chung một giường. Đi
làm về, ai cũng mệt phờ và rất ít khi nói chuyện. Nhưng tôi muốn chờ cậu ấy, để
cảm thấy yên tâm hơn với sự hiện hữu của Leo bên mình. Tự nhiên một linh cảm
nào đó khiến tôi cảm thấy rằng có điều gì đó sắp xảy ra... Mùa hè đi qua nhanh
quá. Những cơn mưa ngớt dần rồi cạn hẳn. Ở nơi chúng tôi sống, là
miền Nam, không có mùa thu, lá cây không đổ xào xạc tạo thành những lối
đi màu
vàng rải lá như ở Hà Nội. Tôi nhìn ra ngoài, cảm giác sang mùa không có
gì nổi
trội. Tôi muốn ra Hà Nội. Quay sang Leo, dưới khung cửa sổ màu xanh bạc:
"Em đi cùng chị chứ?" Leo lắc đầu.
...
Một ngày mùa thu, tôi có mặt ở nhà
mình, cùng với bố mẹ, không bên cạnh Leo. Có điều gì đó trống trải. Tôi lại rảo
bước trên con đường tới nhà anh, hai mùa đi qua, con đường phủ đầy lá. Như đã
từ lâu lắm rồi. Một thời xa xôi, anh vẫn chở tôi qua lại trên con đường này
bằng chiếc xe máy của anh... Ừm, đã lâu rồi, tôi cũng không ngồi trên xe máy...
Ngước mắt lên nhìn những hàng cây, tôi thấy một chiếc lá cuối cùng gần như sắp
rớt xuống... như là đang khóc.
Điện thoại của tôi vang lên. Bản hòa
tấu violon dịu dàng. Chính Leo đã cài bản nhạc này làm nhạc chuông cho tôi.
Giọng Leo phía bên kia ậm ừ giật cục: "Em... buồn!"
Lần đầu tiên Leo nói từ
"buồn" ra với một giọng điệu thổn thức. Leo vốn là người vô cảm, mọi
cảm xúc của cậu ấy chưa bao giờ rõ ràng.
Tôi đáp chuyến máy bay gần nhất có
thể, trở về bên Leo. Chiếc cửa màu xanh dưới vòm cây, dáng người khập khiễng
hao gầy trong nắng đầu thu tàn tạ mong manh, ánh mắt anh ngước lên trên vòm lá
không còn tuyết tan hôm nào... Tôi đã không sao nhìn thấy được. Thậm chí tôi
mới chỉ đi qua nửa con đường để tới nhà anh nữa. Nhưng leo quan trọng hơn anh.
Bởi Leo là hiện tại. Hiện tại hình thành lấn lát quá khứ. Tôi không nói rằng
tôi yêu Leo, tôi khẳng định rằng tôi luôn yêu anh - người yêu cũ. Song, tôi
biết chắc một điều, khi này, Leo cần tôi hơn anh.
...
Những chiếc xe dọc ngang nơi đô thị
quanh năm đầy nắng. Tôi băn khoăn ngồi trên taxi ngó ra không khí đầy bụi bên
ngoài. Leo làm sao vậy nhỉ? Đã có điều gì đó làm rối loạn tâm trí cậu ấy? Nhưng
là điều gì mới được.
Tôi bước lên cầu thang khu chung cư
của chúng tôi. Có một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống. Mắt anh ta ánh lên một
màu nhũ, dáng đi thấp thỏm, trông đỏm dáng. Ấn tượng và kì lạ. - Đó là những từ
ngữ chính xác nhất để miêu tả anh ta.
Leo đứng ở cầu thang, nhìn xuống phía
người đàn ông đang mò mẫm bước đi, đôi mắt cậu ấy trông tuyệt vọng biết nhường
nào. Sự tuyệt vọng mà tôi hẳn nhiên chưa bao giờ nhìn thấy trong đôi mắt ấy. Sự
tuyệt vọng âm tính!
Nhìn thấy tôi, Leo ôm lấy tôi và
khóc. Đó là lần đầu tiên và duy