
thích thú...
Gần hai năm sống ở Hà Nội, trải qua hai
mùa đông... đón chờ mùa đông với sự hồ hởi đầy sức sống... tôi yêu nó biết
nhường nào...
Thế mà... mùa hè lại đến, gọi tuổi
tôi về, tôi sắp hai mươi, và dù có cố gắng thì tình trạng sức khoẻ vẫn ngày một
tồi tệ... tôi có thể... sống đến mùa đông?
Tóc tôi dài và thưa lắm... Nó không
rụng giống người ung thư... nhưng nó yếu đuối như lá cuối mùa chờ rụng...
Đang suy nghĩ thì ba về, người chăm
sóc tôi cũng đến... Là một người đàn ông, điều đó thật không phải phép... Chị y
tá hay chăm sóc tôi hôm nay không đến, còn ông chú này thì quả thật đã già như
bố... làm sao giúp tôi những việc của phụ nữ được đây?
Ba nói, ông ta là bác sĩ điều trị, sẽ
ở đây chăm sóc tôi trong tháng này...
Quả là ba bị ám ảnh bởi tuổi hai mươi,
hẳn ba lo lắm vì chỉ một tháng nữa thôi rất có thể tôi sẽ lìa đời... nên ba
phải mời bác sĩ đến tận nhà... hẳn là chi phí rất cao... Chị y tá, vẫn sẽ đến
mỗi ngày như ba nói... nhưng hôm nay, chị ấy xin nghỉ...
Bác sĩ, tôi hồ nghi ông ta là một bác
sĩ tâm lí... hoặc một kẻ lõi đời... ông ta không chữa trị gì cho tôi, hàng ngày
chỉ ngồi và nói chuyện...
Chị y tá thì ngày một lạ lùng, chị
thường mua hoa về cắm khắp nhà và cười khi tôi hỏi chị...
Mọi thứ xung quanh quá ân cần, làm
tôi cảm giác ngày tôi chết gần thật gần.
Một tuần nữa thôi, đến sinh nhật tôi
rồi... người vẫn yếu là điều mà tôi cảm thấy... Cái lần cuối cùng tôi được chị
y tá đẩy xe quanh Hồ Gươm, là một sự sắp đặt đầy ngẫu hứng... như nhạc jazz
vậy... Chị đẩy xe đi... và im lặng... tôi ngắm đường và cũng lặng im... Có một
ai đó từ phía sau... đặt lên tay tôi một bó hoa hồng trắng... tôi ngoái lại
nhìn... chẳng phải chị y tá của tôi... là một ngưòi con trai xa lạ tức cười...
Tôi im lặng... không nói gì... hai
mươi bông hồng trắng ám ảnh sự chia cắt thế giới... Tôi biết, điều này không
tình cờ... Nó là một sự sắp đặt cho tôi... Hẳn rất kì công, dù mười chín năm
qua tôi chưa từng đi học, chỉ đọc sách và ngắm thế giới bằng con mắt hờ hững
như muốn đóng khép này... nhưng tôi hiểu... điều tình cờ không có nhiều như
vậy... Ba muốn tôi có tình yêu và đây là một chàng trai đến theo điều phối
trong những ngày cuối của đời tôi... Mẹ cũng muốn tôi yêu nhiều, thiết tha sống
như thế thôi... vậy là... tôi quay lại mỉm cười, sau khi im lặng hồi lâu:
- Cám ơn anh, hoa đẹp lắm...
Anh ta gật đầu không nói gì...
Bác sĩ cười, nói với tôi, anh ta là
một người câm... Y tá xin lỗi, nói anh ta là em trai chị, vì đã nghe chị kể quá
nhiều về tôi, trong gần hai năm qua, nên anh ấy muốn có một món quà... cho
tôi... khi sinh nhật sắp diễn ra tuần tới...
Tôi ngạc nhiên, bất giác mỉm cười...
sự tình cờ của người đàn ông đầu tiên xuất hiện trong đời tôi lại buồn cười như
vậy sao?
Tôi không kể cho ba nghe chuyện này,
ba đang đi công trình xa, và ba sẽ về trước sinh nhật tôi một ngày... ba hứa
vậy. Tôi không than phiền, vì tôi biết ba làm việc như điên, vất vả để kiếm
thật nhiều tiền... mong mỏi lo đủ tốt cho tôi...
Tôi nói với chị y tá, tôi muốn gặp em
trai chị nhiều hơn...
Còn năm ngày nữa tôi hai mươi.
Vậy là mỗi ngày anh ấy đến, vào buổi
chiều, mang theo mỗi lần là một màu hoa khác nhau... là người đẩy xe đưa tôi đi
quanh hồ...
Tôi nói anh ấy hiểu, nhưng anh ấy
nói... hay đúng hơn là diễn đạt bằng tay, tôi không hiểu gì...
Đến ngày thứ ba quen anh ấy... tôi
thấy không thích thú với việc múa máy của tay chút nào... tôi phải dồn hết sức
để nhìn vào bàn tay ấy... nên tôi quyết định... chúng tôi sẽ ở nhà và...
"trò chuyện" bằng giấy... Tôi muốn hiểu và nhìn thấy người lạ mặt
này...
Tôi yếu đến mức không thể cầm bút
viết... vậy là tôi nói, còn anh ấy viết và giơ lên...
Anh ấy nói, đáng ra phải đọc truyện,
cho tôi nằm nghe, giống như khi, người ta vẫn chăm người ốm vậy... nhưng nếu
viết thì chẳng thể rồi...
- Anh đẹp trai đấy chứ... Anh rất dễ
mến nữa!
Anh ấy cười... đưa tay bắt chéo hai
ngón, rồi làm một vài động tác... tôi hiểu... anh ấy nói gì...
- Dạy em nói bằng tay đi.
Anh ấy ghi ra giấy: "Có những
cách nói hay hơn cả bằng tay. Em hãy nói bằng mắt!"
Tôi kể cho anh ấy nghe, về khát khao
được nhìn thấy những mùa đông, anh ấy nói, nhìn thấy điều ấy trong mắt tôi mỗi
ngày...
- Liệu em có sống được đến mùa đông
không?
Anh ấy cười, chỉ vào mắt anh ấy... Trong
đấy, tôi thấy một câu trả lời: "Chắc chắn rồi!"
- Liệu anh có phải người đàn ông cuối
cùng của em không nhỉ?
Anh ấy giơ hai ngón tay trỏ, ghép vào
nhau... và cười... rồi lắc đầu.
- Anh không biết hả?
Lại chỉ vào mắt, mắt anh ấy nói với
tôi rằng: "Anh biết chứ!"
Tôi cười và ngủ lúc nào không hay
biết...
Chị y tá, và bác sĩ, ít khi tham gia
những câu chuyện của chúng tôi, họ có những vấn đề chuyên môn để điều trị cho
tôi, và luôn xuất hiện với một nụ cười, kiêm tiêm và thuốc...
Ba trở về khi ngày hôm sau tôi hai
mươi... Khát khao mùa đông năm sau bỗng chốc trở nên xa vời...
Tôi chợt nhận ra rằng, cả tuần nay dù
đau đớn tôi cũng không hề nghĩ đến cái chết nữa... tôi vẫn s