
nghiệp anh... bám trụ vào
một con đàn bà danh giá, chứ không phải là một con điếm mang nghiệp diễn như
tôi... Và rằng vai diễn của
tôi với anh dù có đạt giải Oscar đi chăng nữa... tôi vẫn chỉ là một con đĩ bảy
đêm/một tuần mà thôi...
Tôi đứng dậy cười... Tôi thấy một
người lạ đứng bên tôi, buông một câu: "Đi ăn mì vằn thắn đi"... và
thế là chúng tôi quen nhau... Anh ấy là nhiếp ảnh gia thì phải... Rất tốt... Ừ,
rất tốt...
Tôi không trốn tránh, chỉ là không
muốn đối mặt với quá khứ thôi, anh ta cưới Linh và cũng chẳng hề liên lạc với
tôi từ ngày hôm đó... Tất cả thật là chó má... Tôi lao vào công việc... không
cần thiết phải kiểm soát đời mình...
Em hận anh, em đem tình bỏ chợ.
Em hận anh, em hóa kẻ thờ ơ.
Người ta nói rằng mọi đau đớn đều sẽ
qua đi, nhưng với tôi đau đớn luôn hiện hữu, tôi đau từng ngày từng giờ, tôi
sống với tư tưởng tôi là một con đĩ từng phút giây lẳng lơ... Tôi tiến thân
bằng thân xác... Đó dường như là con đường ngắn nhất để tôi đi lên trong cái sự
nghiệp tồi tàn này... và cũng là con đường gần nhất cho tôi xuống dốc ở cái gọi
là đạo đức bản thân...
Không ai ngăn cản tôi cả... Dãy dụa
làm gì khi biết rằng mình chẳng thể thoát ra... nếu để bị hãm hiếp thì thà
tự mình dâng hiến...
Và thế là tôi đã đi lên, nổi tiếng
trong tai tiếng, thành công trong nỗi đau và nhão nhoét trong thể xác... Người
tôi yêu giờ này ở đâu, là ai, con anh thế nào... tôi chẳng thiết quan tâm...
Một lần đau để cả đời nhục trong tôi đã là quá đủ rồi...
Dù tôi biết... có một người yêu
tôi... nhiều lắm...
Yêu không chỉ bằng ánh mắt... yêu bằng cả trái tim
nhưng lặng im và âm thầm...
Nhưng giờ tôi là bẩn... Anh là sạch,
tôi không muốn vấy bẩn lên anh sạch... Dù tôi nhận lời yêu anh... Nhưng đời tôi
và đời anh là trăm ngàn khoảng cách...
7.
Tôi chỉ muốn kéo cô ấy theo tôi,
nhưng dường như cô ấy chỉ đứng nhìn, mặc tôi đi mà không cần níu lại...
Ánh mắt cô ấy hoang dại và tim thì hóa đá tự khi nào...
Người yêu tôi là một diễn viên...
Diễn viên thì không là của riêng ai cả...
Và thế là... lại thêm một người như
cô ấy đớn đau...
Là tôi...
Một người đàn ông chỉ biết đứng trông
bất lực...
Một nhiếp ảnh gia bắt gặp khoảnh khắc của tiếng nữ
chát đắng và ghi lại nó thôi... Và tôi muốn giữ lại trong tim tôi một khoảnh
khắc trọn vẹn nhất về người con gái tôi yêu... Dáng đau đớn co quắp trên phố cổ ngày
đông, nước mắt yếu mềm... Cuộc đời đã không cho phép tôi gặp cô ấy sớm hơn, để
tôi hối hận vì chưa một lần được nhìn cô ấy cười tươi thực sự... Một bức thư
cuối cùng và tôi ra đi... Ra đi cho dù tôi biết một mình cô ấy sẽ lạnh lẽo lắm...
Nhưng ở lại tôi còn... lạnh lẽo nhiều hơn... Tôi đã yếu đuối và tôi đã yêu...
Chính vì tôi yếu và tôi yêu nhiều... nên...
8.
Thanh thản như là em.
Thanh thản như là anh...
Nằm lại trong hoang lạnh...
Tê tái mộng không thành...
Sao mắt anh lại nhắm?
Sao thân xác anh nằm...
Cô đơn em trăm năm...
Tại sao anh lại bỏ rơi em? Em muốn
yêu anh nhưng em đã không yêu anh được... Tại sao anh lại ra đi quá nhanh... để
em theo anh... hay em chờ gió cuốn... Chờ em với... em đi theo anh...
...
Tôi viết câu chuyện này lâu lắm rồi thì phải... Hôm
nay, viết nốt đoạn kết cho nó thôi, một câu chuyện dang dở quá lâu thì thực là không
tốt lắm... Tôi thực sự cảm thấy mọi thứ rối bung lên và câu chuyện của tôi bằng
lời nên ngắn ngủi... Người ta vẫn cứ chết vì tình... Và hôm nay, trong đông
lạnh này... lại có hai kẻ ngu ngốc làm điều ấy... hey ya...
"Hôm nay gió lớn...
cuốn tình trôi xa..."
Một mùa hè lại đến, sinh nhật lại đến
và tháng năm lại qua đi, tôi nhìn những gì còn vương sót lại của một đứa trẻ
hay khóc nhè trên khuôn mặt đổi thay vì năm tháng... vuốt ve gương dài thườn
thượt những ánh hào quang bằng bàn tay với những ngón nhỏ yếu mềm... Tôi
cười... ngón tay trỏ di theo viền môi của nụ cười trong gương tươi rói...
Ôi tháng năm... em sẽ sống và sẽ
chết? Có thể em sẽ kết thúc hết vào... ngày mai...
Có người đã độc ác nói với mẹ tôi
rằng... tôi sẽ chết khi tôi tròn hai mươi tuổi...
Gã thầy bói nham hiểm với nụ cười
triết lí của cõi u mê... làm mẹ tôi lo lắng đến bần thần... Lúc đó, tôi mới có
lên hai...
Mười tám năm trôi qua, tôi đã sắp hai
mươi tuổi rồi... Nụ cười của tôi vẫn vậy thôi... ngơ ngác như ngày lên hai
ấy... Còn mẹ... mẹ đã ở nơi xa xôi rồi... Mẹ mệt mỏi bởi cuộc sống... và mẹ đã
đi tới miền đắng đầy nắng hè... để tôi lại... tôi biết mẹ bồn chồn lắm... Nhưng
như gã thầy bói ấy nói... tôi sẽ đi cùng mẹ... Khi tôi hai mươi...
"Con hãy yêu thật nhiều, yêu
thật nhiều để khi con ra đi, sẽ chẳng phải hối hận về điều gì, vì tình yêu làm
nên thế giới này, dù con sống hay con chết, con cũng không thể, để mình hết
yêu!"
Tôi là hoang sơ... là đứa con gái của
vùng thảo nguyên dịu dàng... nhưng ba đã mang tôi đi xa nơi ấy...
Bà và tôi ở đây, Hà Nội, không có mộ
mẹ tôi...
Một sự chia cắt hình hài quái thai
đến lạ...
...
Gió, nắng và cánh đồng... người ta thường
nói như vậy... như một bộ ba... hoàn hảo...
Gió, nắng