
của nó bằng được thì thôi,
anh bèn ngồi ngoài phòng khách đợi con trai đi thay quần áo.
Cố Minh Châu tìm bộ vest rồi ném cho con để nó tự thay. Đóng cửa phòng cẩn
thận, cô ngồi xuống cạnh Dung Lỗi.
Dung Lỗi thấy cô ra thì lập tức đứng dậy, cố nhích ra một khoảng, cô buộc phải
níu cánh tay kéo anh ngồi xuống, “Nói cho em nghe, sau này anh định thế nào?”
“Từ bao giờ việc anh làm lại phải bẩm báo với em?” Dung Lỗi nóng nảy gạt phắt
tay cô ra, anh nhấc tờ báo đặt trên bàn uống nước, vẻ thảnh thơi đọc báo, chẳng
buồn nhìn cô.
Tính cách anh có hai điếm nổi bật, một, “trong nóng ngoài lạnh”. Hai, cái nết
khó chiều đặc trưng của người làm nghệ thuật. Bảy năm trước, Cố Minh Châu hiểu
rất rõ điều này. Bảy năm sau, dù đã luyện cho mình cái dáng dấp máu lạnh của
một thương nhân chuẩn mực, nhưng hễ gặp phải những chuyện khiến tình cảm dao
động là lập tức, sự khó chịu hiện rõ ngay trên mặt anh.
“Việc có liên quan đến em gái và con trai em, anh phải nói để em còn biết đường
định liệu chứ.”
Dung Lỗi quẳng phắt tờ báo xuống, “Em tưởng mình là ai! Thánh à? Ai khiến em
phải định liệu?!”
“Anh la lối cái gì đó! Đá nhỏ mà nghe được, nó lại tưởng anh không ưa nó bây
giờ!” Cố Minh Châu nắm thóp anh, cho đến khi anh không còn ho he được nữa, đành
ngoan ngoãn ngồi về chỗ, cô cười thầm trong bụng.
“Em vừa gọi con là gì?” Nét mặt anh hơi giãn ra, “... Đá nhỏ á?”
Ánh mắt anh đang vằn lên giận dữ, chợt chuyển sang một sắc thái khác phức tạp
hơn, sâu xa hơn, cô bèn lí nhí hỏi một câu ngô nghê: “Anh không thích à?”
Dung Lỗi trợn mắt nhìn cô, hồi lâu sau mới chậm rãi bảo, “Không... rất thích.”
Giọng anh ra chiều bất đắc dĩ, “Anh đưa con về nhà, tối nay nhớ chờ điện thoại
của anh, anh đoán thế nào ông nội cũng gọi em sang.”
“Sao không đưa em về luôn một thế?” Cố Minh Châu trêu anh.
“Thế em không định đi gặp Fay à? Trước khi bọn anh kịp gặp nhau thì em nên
tranh thủ thời gian” Dung Lỗi thản nhiên vặn lại.
Cố Minh Châu bẹo má anh một cái, nghiếng răng khen: “Bé này thông minh gớm!”
Dung Lỗi hất tay cô ra, ném cho cô một cái lườm bực dọc rồi quay ngoắt lưng,
tiếp tục chăm chú vào tờ báo.
Chư vị trưởng bối nhà họ Dung chờ mong ngày Dung Nham, Dung Lỗi sớm yên bề gia
thất đã lâu. Tiếc rằng Dung Lỗi thất tình, quyết tâm dứt áo đi du học, cả nhà
có muốn giục cũng khó. Còn Dung Nham, hễ đả động đến chuyện này là nó lại chơi
trò mất tích, suốt nửa tháng không thèm vác mặt về nhà, được dăm bận thì chẳng
ai dám thúc ép nữa.
Thế nên sự xuất hiện của Dung Dịch chẳng khác nào một quả bom tấn dội thẳng vào
nền nếp kỷ cương của nhà họ Dung.
“Tôi... tôi từng gặp thằng bé này! Tôi từng ôm nó!” Trong căn biệt thự cổ kính
lâu đời của nhà họ Dung, bên ghế sofa kê giữa gian phòng khách rộng thênh
thang, mẹ Dung Lỗi nức nở nghẹn lời, “Nó... nó giống Dung Lỗi hồi bé như tạc!”
Bố Dung Lỗi phải bỏ cả chơi golf vì bị ông cụ Dung gọi về gấp, găng tay cũng
không kịp cởi. Ông dìu vợ dậy, vỗ nhẹ lên lưng bà, “Haha... bà nó đừng kích
động thế, kẻo làm cháu nó sợ.”
Đúng là Dung Dịch đang hết hồn hết vía thật. Trong vòng hai ngày một có quá
nhiều chuyện xảy ra khiến cái đầu nhỏ xíu của nó không kịp xoay xở. Với cả, sao
mà bà nội lại nước mắt nước mũi tùm lum thế này không biết? Nó rụt rè ngó cảnh
bà nội chảy nước mũi.
Sợ mẹ kích động, ôm chặt quá làm thằng bé bị đau, Dung Lỗi bèn hết lời khuyên
nhủ, tranh thủ ôm con vào lòng. Ngay tức thì, Dung Dịch bíu chặt cổ Dung Lỗi,
nó giấu khuôn mặt nhỏ nơi hõm vai bố còn cái mông vểnh ra ngoài như một con đà
điểu.
Về sau, dưới lời động viên của bố và sức hấp dẫn từ mấy món bánh trái mà dì Vi
chuẩn bị, Dung Dịch bé nhỏ dần vượt qua sự kinh hãi ban đầu, nửa tin nửa ngờ
trút bỏ lớp phòng ngự, nó nghe lời bố, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nghiêm túc
nhấm nháp đồ ăn vặt.
Bốn vị trưởng bối xúm quanh thằng cháu, nói cười rộn rã. Bấy giờ, ông nội Dung
chống ba toong đứng đằng sau, vẻ mặt khó đoán.
Vừa xong bài thể dục buổi sáng, ông đang định dùng bữa thì bất ngờ Dung Lỗi về,
còn ẵm theo đứa trẻ này, bảo là con của Cố Minh Châu sinh từ bảy năm trước, bấy
lâu nay sống bên Mỹ, tên là Dung Dịch.
Đúng là chuyện tày đình, ông cụ lập tức gọi ngay hai thằng con về. Khi ông vẫn
chưa kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo gì sất gì thì hai phu nhân nhà họ Dung đã
phấn khởi xách đồ ăn về, phen này thì hay ho rồi, loạn thật rồi.
Đời này có gì mà ông cụ chưa từng chứng kiến cơ chứ? Nhưng đứa cháu rách trời
rơi xuống này quả thật lần đầu tiên ông thấy, tự dưng rơi đâu ra một thằng lỏi
hoạt bát nhanh nhẹn, lại còn thừa hưởng toàn những gen trội của dòng họ nữa
chứ.
Con bé Cố Minh Châu này đúng thật là!
Khả năng thích nghi của Dung Dịch hiển nhiên siêu nhanh, dần dà thằng bé không
còn tỏ ra dè dặt nữa. Tay cầm khư khư hai miếng bánh xốp hạnh nhân, nó nhanh
nhảu trả lời ông bà nội, vụn bánh bám đầy trên vạt áo vest đen lịch thiệp. Thấy
mẹ Dung Nham toan đưa tay phủi, thằng bé liền ưỡn bộ ngực nhỏ lên cho bà dễ
phủi, hai con mắt híp tịt đáng yêu quá đỗi khiến mẹ Dung Nham cầm lòng không
đậu,