
nh. Dù cũng có lúc vùng vằng giận dỗi nhưng phần nhiều vẫn là
quen thói tiểu thư vốn được cưng chiều, về phần Cố Minh Châu, cô đến sống nhà
họ Cố từ khi mới lên bảy, được bố chiều chuộng không thiếu thứ gì. Bà mẹ kế
Nguyễn Vô Song cũng hết mực quan tâm đến cô, còn bọn thủ hạ của bố cô thì càng
không dám không phục tùng cô tiểu thư đỏng đảnh. Thế nên từ nhỏ đến lớn, có thể
nói cô đã quen thói coi trời bằng vung hay nhìn đời bằng nửa con mắt.
Cũng bởi ham thích thiết kế thời trang, lại thêm bản tính ngang ngược sẵn có
nên Cố Minh Châu lao đầu vào học vượt cấp, cô sẵn sàng gạt bỏ bất cứ thứ gì cản
đường tiến lên của mình. Sau khi vượt qua cuộc sát hạch luân phiên của hơn nửa
số giáo sư giảng dạy tại khoa mỹ thuật gộp cùng khoa thiết kế của đại học C, cô
bừng bừng ý chí hăng hái tiến vào khoa mỹ thuật, nơi hội tụ nhân tài của đại
học C.
Năm đó, anh chàng sinh viên năm nhất đại học Dung Lỗi cũng có cùng một tình yêu
mỹ thuật điên cuồng như Cố Minh Châu. Là cháu đích tôn của nhà họ Dung, anh
phải chịu nhiều sức ép từ phía gia đình.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là vào đợt thi cuối kỳ của học kỳ một năm nhất, Dung
Lỗi vừa hoàn tất kỳ thi, anh và bạn tụ tập chơi bóng rổ ở sân bóng nhỏ cạnh bãi
tập. Bấy giờ Cố Minh Châu đang vắt chân lên cổ chạy tắt qua bãi tập để đến
phòng thi.
Khi cô đi ngang qua sân bóng cũng là lúc Dung Lỗi run tay ném quả bóng vào rổ, quả
bóng lại lao vút qua thành rổ, đập thẳng vào đầu Cố Minh Châu. Lúc đó anh lại
hất mái đầu ướt sũng mồ hôi, khom mình từ xa, đoạn gào toáng lên “Này! Xin lỗi
nhé!”. Cô nở nụ cười duyên dáng thùy mị, đoạn gật đầu, mái tóc đen xõa trên nền
áo trắng, nụ cười yểu điệu cùng bóng dáng thướt tha ngay tức khắc đã thu hút
biết bao tiếng huýt sáo.
Ba hôm sau, thi xong, Dung Lỗi lái xe về
nhà. Giữa đường, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói lao vào xe anh, suýt thì gây
chấn thương sọ não.
Anh ôm trán xuýt xoa một hồi rồi lồm cồm xuống xe kiểm tra. Năm đó, người cầm
lái đâm vào xe anh chính là cô nàng rock and roll Lộ Hân Nam, mặt mũi lúc ấy
còn đang mơ mơ màng màng. Trong khi Cố Minh Châu đang ngồi ở ghế lái phụ lại nở
một nụ cười tươi rói làm anh lóa cả mắt. “Úi, xin lỗi nhé!” Cô huênh hoang
xuống xe, đứng chắp tay sau lưng, lia mắt liếc nhìn từ cái đuôi xe bị đâm rúm
ró sang khuôn mặt của khổ chủ, chiếc cằm nhỏ xinh hất lên hết cỡ, ra chiều hả
hê lắm.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Dung Lỗi được biết thế nào là trời đất quay cuồng.
Mãi sau này của sau này anh mới nghiệm ra, thực chất cái cảm xúc ấy được gọi là
khoảnh khắc trái tim biết rung động.
Quãng thời gian sau đó, trai anh hùng sánh cùng gái thuyền quyên, nhưng cũng
lắm oái oăm trái khoáy.
Sang học kỳ hai năm nhất, thời khóa biểu của Cố Minh Châu và Dung Lỗi xếp toàn
môn chuyên ngành của đối phương. Rồi cũng đợt thi cuối kỳ, bản thảo phác họa
trang phục dạ hội mang tên “Biển ngọc” của Dung Lỗi dành được sự khen thưởng
hết lời từ các giáo sư giảng dạy tại khoa của thiết kế thời trang. Còn phía Cố
Minh Châu, thi môn bắt buộc của khoa Kiến trúc lại lẹt đẹt ở mức bốn mươi hai
điểm.
Ngày khai giảng năm thứ hai, Dung Lỗi dắt tay Cố Minh Châu bước vào ký túc xá
nam. Cô sắp xếp đồ đạc, trải giường, phơi chăn cho Dung Lỗi bằng một vẻ mặt như
đâm lê chém mướn. Cũng chính cái đêm đó, cái đêm mà vầng trăng tỏa sáng khơi
nguồn lãng mạn, trước sự chứng kiến của rất nhiều người có mặt tại sân ký túc
xá nữ, họ đã thấy Dung Lỗi ôm chầm Cố Minh Châu xinh đẹp vào lòng ra sao, một
nụ cười dịu dàng chầm chậm lan tỏa khắp khuôn mặt.
Đêm đó, cả đại học C thao thức trắng đêm, phủ kín sân trường là ngàn vạn mảnh
trái tim vụn vỡ của biết bao chàng trai cô gái.
Thời gian trùng lấp, chồng chất lên nhau, cơn ngẩn ngơ vút qua rồi mà đường nét
anh tuấn mạnh mẽ gần ngay gang tấc của Dung Lỗi vẫn như ngày nào.
“Xuống xe rồi về nghỉ sớm đi.” Cố Minh Châu rạp người trên vô lăng ô tô,
nghiêng mặt nhìn anh, khẽ hấp háy hai hàng mi dài trong sắc đêm mơ màng, lâu
nay cô đã tự thừa nhận rằng trái tim sắt đá của mình đã hơi mềm đi phần nào vào
những lúc thế này. “Mai còn phải đi làm sớm.”
Thoạt đầu, sắc mặt Dung Lỗi vẫn còn thoáng vẻ lạnh lùng không chịu thua, nhưng
khi chạm đến ánh mắt dịu dàng của cô, biểu cảm trên mặt anh cũng dần dịu đi. Cố
Minh Châu nhoẻn cười, vươn tay lắc lắc tay áo anh như thể bọn họ vẫn đang sống
những ngày tháng đẹp đẽ của nhiều năm về trước.
“Này anh đừng có mà hục hặc nữa, chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Anh không
nỡ hận em, mà cũng chẳng muốn yêu em nữa thì chúng ta hãy cứ làm bạn đi vậy.”
Cố Minh Châu thỏ thẻ nói, “Dầu gì đi nữa chúng mình quen nhau đã lâu, cũng từng
tâm đầu ý hợp, giờ lại là đối tác làm ăn, hai đứa cũng nên làm lành, anh thấy
phải không?”
Giây phút trầm ngâm kéo dài. Anh không cất lời, cô không lêng tiếng. Còn màn
đêm vẫn cứ dìu dịu.
“Được.” Cuối cùng Dung Lỗi trút một tiếng thở dài khe khẽ, dường như phải hạ
quyết tâm lắm mới nói ra được. Anh ngưng trong chốc lát, rồi quay sang tháo đai
an toàn hộ cô, tỏ ý muốn đổi sang ghế lái, “Giờ muộn