
cảm tạ chủ nhân?”
“.....Ta hình như từ trên người nàng mà hiểu được
làm thế nào để yêu một người....” Thượng Quan Sở Sở cười chua chát.
........
Ngày bảy tháng bảy, Sinh Tử cốc đột nhiên đổ mưa to, cho
đến đêm khuya cũng chưa dứt.
Trong trời đêm, có một loại thê lương chậm rãi
lưu động, giống như báo trước ly biệt, giốngnhư ông trời cũng đang tỏ lòng thương xót.
Đông Phương Cửu gắt gao nắm lấy tay Thượng Quan
Lăng, ánh mắt như gắn chặt trên mặt nàng, một giây cũng không rời đi.
Từ lúc Đông Phương Cửu trở lại gian phòng này,
nắm lấy tay nàng, hắn cũng không nói một câu. Trong phòng cũng chỉ có hai người
họ. Không ai dám đến quấy rầy, cũng không ai nhẫn tâm đến quấy rầy.
Mọi người đều hiểu là dù không nói nhưng chắc
chắn Đông Phương Cửu sẽ không đồng ý cho Thượng Quan Lăng trở lại thế giới của
nàng, trở lại nơi có thể chi phối vận mệnh của mỗi người bọn họ.
Người có thể không cần sinh tử, nhưng không thể
xem thường vận mệnh, lại càng không muốn bị vận mệnh thao túng. Ở trước mặt vận
mệnh, mọi người chỉ nhỏ bé yếu ớt như con kiến, có lẽ ngay cả kiến cũng không
bằng. Ở trước mặt vận mệnh, không có cảm giác chân thực, giống như tất cả đều
là hư ảo, ngay cả chính mình cũng không hề chân thật.
Như vậy, thật đáng sợ, hết sức đáng sợ.
Nếu ‘vận mệnh’ không hề tồn tại, như vậy tất cả đều do chính
mình nắm giữ, như vậy tất cả hỉ nộ ái ố bi hoan sầu đều sẽ khiến người ta vui
vẻ, có thể phá vỡ bi kịch, có thể kéo dài vui sướng, không cần phải khẩn cầu
trời cao thương xót, không cần phải than thở vận mệnh bất công, còn rất nhiều
rất nhiều nữa....
Hai ngày, hơn hai mươi canh giờ, không phải chỉ
mình Đông Phương Cửu suy nghĩ, gần
nhưtất cả mọi người trong Sinh Tử cốc đều chìm trong tự hỏi, đều bối rối, do dự, bồi hồi.
Nếu Thượng Quan Lăng là một người ở thế giới bình
thường, như vậy người duy nhất tê tâmphế liệt mất đi nàng chỉ có mình Đông Phương Cửu.
Nhưng nơi Thượng Quan Lăng phải trở về, là ‘Thần giới’, là nơi thao túng vận mệnh của bọn
họ, cho nên khiến rất nhiều người băn khoăn.
“Bệ hạ, chỉ còn một canh giờ, bệ hạ đã có quyết
định chưa?” Huyền Cơ lão nhân kính cẩn đứng phía sau Đông Phương Cửu hỏi, cũng
không vì thời gian gấp gáp mà trên mặt có bất kì biểu tình khẩn trương nào.
Sau một lúc lâu, Đông Phương Cửu quay đầu lại,
chậm rãi mở miệng: “Tất cả mọi việc đều đã chuẩn bị tốt?”
Huyền Cơ lão nhân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, kẻ hèn
đã sớm chuẩn bị xong, chỉ chờ ý chỉ cuối cùng của bệ hạ.”
Khóe môi Đông Phương Cửu kéo ra một mạt cười khổ: “Ông sớm tin chắc là ta sẽ đồng ý.”
Huyền Cơ lão nhân nở một nụ cười hiếm hoi: “Bệ hạ
thánh ý khó dò, kẻ hèn không thể đoán trước được. Có điều đây là bổn phận của kẻ hèn, chỉ
là sợ sau khi bệ hạ quyết định mà không kịp chuẩn bị, sẽ khiến bệ hạ hối tiếc
cả đời.”
Đông Phương Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: “Ông không cảm thấy ta nên hận
nàng?” Mắt phượng đảo qua trên mặt Thượng Quan Lăng, ôn nhu như nước.
Huyền Cơ lão nhân chần chờ hai giây, trả lời: “Kẻ
hèn chỉ cảm thấy được bệ hạ thật yêu nàng.” Lần đầu tiên, Huyền Cơ lão nhân
không gọi Thượng Quan Lăng là chủ nhân.
Đông Phương Cửu khựng lại, chợt cười cười: “Đúng
vậy.... Ha
ha.....” Nụ cười như gió mát trăng sáng, tất cả vẻ lo lắng theo gió bay mất.
Vận mệnh, Đông Phương Cửu đã từng vô cùng oán
hận.
Trời cao, Đông Phương Cửu đã từng không nể tình
mắng.
Mặc kệ như thế nào, hắn đều chưa bao giờ khuất
phục, hình như ở một thời khắc nào đó hắn còn
cảm kích trời xanh, cảm kích trời xanh cho hắn gặp nàng.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến nàng chính là vận
mệnh của hắn, hắn phải làm thế nào để đối mặt, phải lấy loại tâm tình nào để
yêu nàng.
Hắn đứng dưới ánh trăng tự hỏi một đêm, hắn bỗng
nhiên hiểu được, thì ra hắn chỉ mong muốn rằng, nếu nàng là thần tiên, là ông
trời, là vận mệnh, như vậy xin nàng nhất định phải đến nhân gian, để hắn gặp
được nàng, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Đông Phương Cửu cúi người nói khẽ bên tai Thượng
Quan Lăng: “Lăng nhi, sau khi nàng trở về, có thể không thương ta, có thể sẽ quên
ta, nhưng không cần xóa sạch những gì nàng và ta cùng trải qua, vận mệnh của ta không cần
phải thay đổi.”
Ta có thể không cần thiên hạ, không cần giang
sơn, không cần nàng ở lại bên cạnh ta, nhưng nàng không thể ngay cả trí nhớ
cũng không cho ta!
Chỉ cần trong vận mệnh của nàng, nàng có thể ghi
lại chuyện của chúng ta, từng chút từng chút một, để nàng khắc vào đầu ta thật
sâu, vĩnh viễn không cần quên....
Nếu không thể có được, cũng chỉ có thể liều mạng
nhớ kỹ, nhớ thật kỹ....
Một nén nhang sau, Đông Phương Cửu ôm Thượng Quan
Lăng đến giữa Thất Tinh trận
của Huyền Cơ lão nhân, hắn ngồi xổm xuống, thật nhẹ nhàng đặt nàng trên mặt
đất, sợ mặt đất lạnh như băng làm nàng bị thương.
“Nàng không thể đi!” Thượng Quan Thiên hấp tấp
chạy tới, chỉ một ánh mắt của Đông Phương Cửu, Bạch U nhanh chóng ngăn Thượng
Quan Thiên lại.
“Đông Phương Cửu, ngươi không có quyền quyết định
việc nàng đi hay ở! Chuyện này quan hệ đến vận mệnh của mỗi người chúng ta!”