
ưng Đông Phương
Cửu, cúi người, tựa như dán tại bên tai Đông Phương Cửu, cô chậm rãi phun ra một câu: “Ngài
thật sự không muốn biết người thao túng vận mệnh của ngài là thần thánh phương
nào sao?”
(*) Bức cha thoái vị rồi giết.
“Cô rốt cuộc muốn nói gì?”
“Không muốn biết.”
Một câu là Thượng Quan Thiên không nhịn được hỏi,
câu còn lại là do Đông Phương Cửu hờ hững đáp lại.
Thượng Quan Sở Sở phút chốc rời khỏi bên người
Đông Phương Cửu, đứng bên cạnh Huyền Cơ lão nhân, cười hỏi: “Chẳng lẽ mọi ngườikhông tò mò người như
thế nào có thể khiến Huyền Cơ lão nhân tôn làm chủ nhân sao?”
Một câu, hoàn toàn kích thích thần kinh mọi
người.
Đông Phương Cửu thủy chung không rời bên giường
nửa bước, hắn chính là đứng thẳng người dậy, nghiêng đầu về phía sau nhìn
thoáng qua, phân phó nói: “Bạch U, mời Sở Sở quận chúa ra ngoài.”
Bạch U đang sửng sốt liền hoàn hồn, vội nói:
“Tuân lệnh —”
Thượng Quan Sở Sở cười ha hả đứng lên, chỉ vào
Đông Phương Cửu cười đến gập thắt lưng, “Ha ha.... Đông Phương Cửu ngươi còn định
lừa mình dối người đến khi nào? Ngươi đừng nói từ trước đến giờ ngươi chưa từng
hoài nghi qua!”
“Một người căn bản không phải người của thế giới
này, làm thế nào lại biết bên trong tẩm cung của Thượng Quan Lăng có mật thất,
còn biết khởi động ngăn bí mật bên trong tẩm cung như thế nào. Đông Phương Cửu,
không cần nói cho ta biết, ngươi thông minh như vậy mà lại chưa từng hoài nghi
qua!”
“Tô Tử Chiêm, quốc sĩ đại nhân như ngươi cũng
không cảm thấy kì quái ư? Vì cái gì ngay cả Thượng Quan Lăng chân chính cũng
không hoàn toàn tinh tường địa hình Ngọc quốc, mà một kẻ từ nơi khác đến lại có
thể hiểu một cách rành mạch như vậy?”
“Tiêu, ngươi không hiếu kì à? Vì sao nàng có thể trăm phần trăm xác
định Ma Y Yến Tứ Phương sẽ ở Lương quốc, ở Cửu Trọng sơn!”
“Vì sao nàng có thể biết long mạch của Ngôn quốc ở đâu?”
“Vì sao nàng có thể hiểu rõ tính tình của mỗi người, thậm
chí....”
“Đủ rồi!” Đông Phương Cửu lên tiếng cắt ngang.
“Chủ nhân quả thật có thể xem như là vị thần linh
của ta.”
Huyền Cơ lão nhân bình tĩnh mở miệng, sắc mặt vẫn
lạnh nhạt như trước, nhưng một câu nói này của hắn có thể nói là kinh thiên
động địa. Chấn động qua đi, căn phòng nhỏ hẹp lại lâm vào trầm lặng quỷ dị.
Hồi lâu, Đông Phương Cửu từ nãy đến giờ vẫn đứng
trông coi trước giường lại rời đi, lướt ngang qua mọi người, rồi đi ra ngoài.
Đông Phương Cửu đi rất nhẹ, thẳng đến khi hắn
biến mất mọi người mới đột nhiên bừng tỉnh.
Huyền Cơ lão nhân giống như thì thào tự nói: “Xem
ra muốn đưa chủ nhân trở về còn phải chờ thêm chút thời gian mới có kết quả.”
.........
Đông Phương Cửu ngửa đầu nhìn mặt trăng lưỡi liềm
ở trên trời, giống như từ đáy cốc có thể nhìn thấy ánh trăng có bao nhiêu khác
biệt, mắt hắn không chớp, cứ như vậy lẳng lặng nhìn.
“Đứng cả một ngày, không mệt sao?” Thượng Quan Sở
Sở thản nhiên đứng ở bên người Đông Phương Cửu, khóe mắt mang ý cười: “Xem ra Lương
hoàng là cũng suy nghĩ được không ít rồi.” Thấy Đông Phương Cửu không để ý tới
mình, cô ta vừa cười vừa nói:“Tốt xấu gì ta
cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, chẳng lẽ một tiếng chào hỏi ngươi cũng
không thèm nói với ta sao?”
Đông Phương Cửu hờ hững nói: “Ngươi vì sao phải
cứu ta?”
Thượng Quan Sở Sở kề sát mặt vào: “Ngươi muốn ta
trả lời như thế nào? Là lời nói thật hay là những lời để trong lòng ngươi thoải
mái hơn một chút?”
Thanh âm trầm thấp như là từ đáy cốc truyền ra:
“Ngươi đã làm gì với nàng?”
“Khi đó nàng đến cầu xin ta, ta kêu nàng quỳ thì
nàng quỳ....” Thượng Quan Sở Sở cẩn thận miêu tả chuyện tình lúc đó, “.....‘chỉ
cần ngươi gật đầu, ngày mai ta sẽ xuất cốc đến thanh lâu gần nhất báo danh, cam
đoan mỗi đêm tiếp đãi ít nhất ba người khách, thẳng đến ngày ta chết mới thôi’ — Cuối cùng nàng nói như vậy, đã
làm động lòng ta.”
Bỗng nhiên, Đông Phương Cửu bóp chặt cổ Thượng
Quan Sở Sở. Giờ khắc này hình tượng bình tĩnh hoàn mỹ không lộ chút cảm xúc của
hắn trong quá khứ hoàn toàn tan rã, sự kích động và phẫn nộ hiện lên rõ ràng
trong đôi mắt phượng, trên gương mặt, dưới mỗi lớp da thịt mạch máu của cơ thể
hắn.
Thượng Quan Sở Sở cười đến thật sáng lạn, giống
như tay Đông Phương Cửu chưa hề siết chặt cổ họng nàng: “Lương hoàng hung ác
như vậy, là thật muốn bóp chết ta sao?”
“Ta thực sự muốn giết ngươi.” Đông Phương Cửu nói
thật chậm rãi, nặng nề.
“Lương hoàng lãng phí thời gian giết ta, còn
không bằng dùng đôi mắt ngắm
nàng nhiều một chút, dù sao.....”
Đông Phương Cửu buông Thượng Quan Sở Sở ra, kiên
quyết xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong phạm vi tầm mắt
nàng.
“Kì thật ngươi không cần phải như thế.” Huyền Cơ
lão nhân yên lặng đứng ở sau lưng Thượng Quan Sở Sở, lời nói vẫn đạm mạc như
trước, “Nếu ngươi nguyện ý giúp chủ nhân, cần gì phải....”
“Ha hả, ta đây chính là trả thù Lăng nhi lần cuối cùng.” Thượng Quan Sở
Sở không hề gì cười cười.
“Vậy sao? Nhưng kẻ hèn này sao lại cảm thấy không phải vậy.”
“A, ta chính là dùng phương thức này để cảm tạ
nàng.”
“Vì sao phải