XtGem Forum catalog
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327782

Bình chọn: 9.00/10/778 lượt.

Thượng Quan Thiên hướng Đông Phương Cửu rống lớn.

Đông Phương Cửu không hờn giận hạ mày.

Rất nhanh, mọi người đều đến đông đủ. Dù sao, đây

cũng là một thời khắc quan trọng, không ai là không đến.

Đông Phương Cửu chậm rãi đứng lên, nhìn mọi người

xung quanh, lạnh lùng hỏi: “Còn có ai không đồng ý?”

Tại thời điểm không ai nghĩ sẽ mở miệng, Hiên

Viên Tiêu suy nghĩ nói: “Có lẽ đem nàng lưu lại là chính xác.”

Đông Phương Cửu nở nụ cười, nhướng mi nhìn về

phía Hiên Viên Tiêu, hỏi: “Chẳng phải ngươi hận không thể giết chết ta cũng muốn cứu nàng sao? Như thế

nào? Hiên Viên bệ hạ sợ nàng khi trở về thì giang sơn Kim quốc phải sửa họ sao?!”

Hiên Viên Tiêu bị chọc giận, đôi mắt vàng giống

như có thể phun hỏa: “Đông Phương Cửu, trẫm không có đê tiện như ngươi nghĩ!”

“Nhưng chuyện ngươi làm lại khiến ta cảm thấy

thật đê tiện.” Khóe môi châm chọc giương lên, ánh mắt hờ hững rút khỏi người Hiên

Viên Tiêu.

Hiên Viên Tiêu vừa muốn phản bác, lại bị Sở Sở

nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo, khóe mắt hắn vừa vặn nhìn thấy Sở Sở cười yếu ớt

lắc đầu với hắn, ý cười trong mắt cô, cười đến ôn hòa thuần túy như vậy. Tâm hắn

hơi trầm xuống, lời muốn nói ra lại bị nghẹn ở trong miệng.

“Đối với việc oán hận vận mệnh gì đó, trong các

ngươi ai hiểu rõ hơn ta? Không có sao? Tốt lắm, vậy các ngươi nghe cho rõ đây

—” Mắt phượng lạnh lùng của Đông

Phương Cửu đảo qua mọi người, khóe mắt hơi cong lên một chút, nụ cười càng lộ

vẻ băng hàn: “Gia chỉ muốn Lăng nhi còn sống, cho nên nàng phải trở lại thế

giới của nàng. Các ngươi ai ngăn cản ta, ta giết kẻ đó, bất luận là ai!”

Thất Tinh trận khởi động, sương khói dần nổi lên, tầm mắt

mọi người mơ hồ, chỉ có đôi mắt hắn từ đầu đến cuối có thể thấy rõ người trong

trận kia, trong mắt hiện lên đều là không nỡ, không nỡ, không nỡ....

Người nọ đứng im, thật im lặng.

Hắn nói với nàng trong lòng: Ta chỉ cần nàng còn

sống, không hề ưu thương, nàng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.

.............

Mũi lờ mờ ngửi thấy tràn ngập mùi vị thuốc sát

trùng, bên tai vang lên văng vẳng tiếng khóc, nặng nề đè nén. Tôi cảm giác được

hai má có chút ẩm ướt, rồi hoảng hốt nhận ra, người khóc kia hình như là tôi. Dần dần, tôi nghe rõ

tiếng thổn thức ẩn trong tiếng khóc, vừa lo lắng, vừa không biết làm gì, mang

theo sự khẩn trương cùng kích động.

Thanh âm rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến

nước mắt tôi không thể kìm nén, càng thêm nóng bỏng.

Tôi biết, tôi đã trở về.

“Lam Nhan Lăng! Mày làm sao vậy! Mau mở mắt ra

cái đồ bại hoại! Ối, Bác sĩ! Bác sĩ —cô ấy, cô ấy đã tỉnh — Có ai không! Y tá!—MD có thể

nhanh lên không! Người chị em của tôi, cô ấy đau đến phát khóc nè!”

Tôi thầm cười khổ trong lòng. Lâm Nhược Mai vẫn

như xưa, nghĩ sao nói vậy. Ở bệnh viện mà lại la ó um sùm.

Một trận hỗn loạn, ống nghe lạnh lạnh áp vào trên

ngực của tôi, làm cho tôi giật mình một cái. Cánh tay, chân, mí mắt không chỗ

nào được buông tha, giày vò nửa ngày mới yên tĩnh.

Qua một lát, tôi rốt cuộc cũng gom đủ khí lực chậm rãi mở

to mắt. Không có ánh sáng chói mắt, cả phòng bệnh bao phủ bởi một tầng sáng mờ

nhạt, tôi đưa tay sờ soạng trên mặt mình một phen......

Chậc chậc, khóc thật là thảm thiết.

Tôi hết khóc lại cười, lúc này mới nghiêng đầu

đón nhận ánh mắt của Lâm Nhược Mai bởi vì ngạc nhiên

mà đang trừng lớn.

“Hi — Mai — đã lâu không gặp.” Khóe môi

cong lên một cái, tôi hiểu rằng đây nhất định là nụ cười nhợt nhạt, nụ cười này

thực ấm áp.

Hai hốc mắt Lâm Nhược Mai như ẩn như hiện dâng

đầy nước mắt, môi run rẩy, mắng câu: “Con nhỏ này, rốt cuộc là sao hả! Nấu nước

sôi mà mày không biết phải tắt bếp à?! Nếu không phải hệ thống báo cháy trong

bếp của mày vẫn chưa hỏng thì ngay cả mạng nhỏ cũng không còn! Con nhỏ mày có

biết hay không.....” Nói xong, nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống, hít hít

cánh mũi, lại trừng mắt nhìn cái đứa ‘điếc không sợ súng’ là tôi, nó lại nói: “Mày lúc nào cũng khiến cho mọi

người không thể yên tâm? Mày có biết nếu chú dì biết được mày thế này......

Ai......”

Tôi giật mình một lúc, khàn giọng nói: “Mai, cám

ơn.”

Lâm Nhược Mai sửng sốt, lại liếc trừng tôi một

cái, “Cái đồ BT mày còn biết nói lời cảm tạ à, xí —” Rõ ràng là ánh mắt khinh bỉ

song khóe môi cũng không tự giác cong lên một chút.

......

Tôi đã trở về, một năm qua đi kia, từng biến cố,

đau khổ cùng hạnh phúc cùng lắm chỉ là giấcmộng Hoa Tư.

Tỉnh mộng, mọi thứ đều tan biến.

Tôi càng trở nên trạch (*), trừ bỏ một tuần một lần đi

mua đồ ăn căn bản không ra khỏi nhà, ngay cả sở thích mua sắm ngày trước cũng

không còn, báo hại cô bạn Lâm Nhược Mai vừa định chế giễu tôi tiết kiệm, nhưng

tôi lại ở dướisự

kinh ngạc vô cùng của mọi người mà thay đổi phòng ở.

(*) Trạch: Suốt ngày ở nhà.

Từ nhà trọ ở nội thành chuyển đến biệt thự nơi

ngoại thành.

Lâm Nhược Mai cho rằng tôi bị kích thích nên càng

thêm tiêu tiền mà không hề cố kỵ. Trên thực tế, nhà tôi chỉ là cái sân không lớn

lắm ở nơi đó. Trong sân, tôi còn trồng đủ loại thúy trúc (*).

(*) Thúy trúc: Trúc xanh.