
h kế sư phụ, sư tổ sẽ
không cứu hắn, đúng hay không?”
Tiêu Vô sờ sờ đầu Vô Cầu trấn an, kéo hắn từ
trong lồng ngực ra, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn nhìn tôi, tiếp
theo thế nhưng lại quỳ một gối, chắp tay cung kính nói với tôi: “Tiêu Vô phụng
mệnh sư tôn nghênh đón chủ nhân quay về cốc.”
Nháy mắt, người trong phòng ngoài phòng, toàn bộ
ngây dại.
Ngồi mấy lần thuyền, ngoại trừ lần đầu tiên nôn
mửa vô cùng thê thảm, những lần sau đócho dù không quen cũng phải dần dần mà quen. Nhưng
lần này là lần đầu tiên tôi ngồi trên chiếc thuyền lắc lư lâu như thế. Nhẫm lại
cũng đã phiêu bạt trên biển hai
mươi ngày rồi.
Ở tại buổi tối thứ mười chín sắp qua đi, chúng tôi đã trải
qua một lần biển động không lớn không nhỏ, ba lần gió lốc không lớn không nhỏ,
năm lần mưa rào không lớn không nhỏ, và cách một ngày lại có một lần trúng độc.
Khụ, độc này cũng không phải của hải tặc mang lên
thuyền của chúng tôi, làm một chút mánh khóe đối với chúng tôi. Trên thực tế,
độc này là do một thành viên trong chúng tôi ra tay hạ độc, nhưng mục đích của
hắn không phải là lấy chúng tôi làm thử thuốc, hắn rõ ràng là muốn treo sạch
một nhóm người, một nhóm lớn người. Chẳng hạn, một ngày ngủ đến gần chíncanh giờ Đông Phương Cửu,
cái mặt tức giận như sắp bộc phát của Hiên Viên Tiêu, tiểu Thiên Thiên động một chút
là cùng tiểu Vô
Cầu so quyền cước, ngay cả anh họ
độc miệng khó mà
im hơi lặng tiếng cũng ở trong phạm vi đầu độc của Vô Cầu. Mà cái tên luôn luôn
chiến thắng chính là tiểu Vô
Cầu nhà tôi đây.
Tại sao Vân tiên nhân không nằm trong phạm vi bị
hạ độc? Ha ha, đó chính là vì Vân tiên nhân căn bản không ở trên thuyền của
chúng tôi, hắn đã lưu lại Ngôn quốc. Nhưng Vân tiên nhân không phải vì thân
phận Ngôn vương
mà lưu lại Ngôn quốc, hắn chỉ là tạm thời, chỉ vì trả cho Đông Phương Cửu một
cái nhân tình. Mà nay, hai
nước Ngôn, Ngọc đã là thuộc địa của
Lương quốc. Chuyện này có lẽ sẽ làm người ta khiếp sợ, nhưng mà cái tên ngốc
này, không cần dùng đến khói thuốc súng nổi lên tứ phía, Lương quốc lại chiếm
được vùng đất đai lớn nhất trên bản đồ. Mà vị vua của vùng đất rộng lớn như vậy
lại đang ngủ say. Khóe môi hơi nhướng lên, trong giấc mộng dài, nở nụ cười.
Lúc rời khỏi Ngôn quốc, Vân tiên nhân nhìn tôi,
giọng nói không lớn, hắn nói: Nàng đi đi, nếu như có thể sống thì hãy tiếp tục
sống, thân thể của Lăng nhi
thuộc về nàng rồi.
Nếu như nàng chết,
ta sẽ đến Sinh Tử cốc
mang nàng trở về.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự nhìn thấy đôi con
ngươi màu bạc nhìn tôi có hơi chớp động qua. Cái chớp động mỏng manh đó làm tôi
cảm giác như quay về trước đây, quay về khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy
hắn, quay về dưới gốc cây hoa ngọc lan đang nở hoa rất đẹp.
Vân tiên nhân, giống như tiên giáng trần, cho dù
hắn không có tình cảm, không có bất cứ thứ gì đặc biệt trong mắt hắn, bạni vẫn cứ thích hắn như vậy,
muốn che chở cho hắn, cảm thấy hắn chính là một miếng ngọc tốt nhất, tinh khiết
nhất trên đời này. Chỉ cần đôi mắt màu bạc từng nhàn nhạt dừng lại trên người bạn, bạn sẽ như vậy thôi.
Cho nên, khoảnh khắc ấy tôi tiến lên ôm lấy hắn,
phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là muốn giơ tay đẩy tôi ra, nhưng hắn lại chọn
thờ ơ buông bàn tay đã nâng lên xuống, để cho tôi ôm lấy hắn.
Tôi không biết còn có thể sống tiếp hay không,
còn có thể sống bao lâu nữa, còn có thể gặp lại hắn hay không, nhưng tôi muốn
nhớ kỹ hắn tại khoảnh khắc này, nhớ kỹ đáy mắt, đáy lòng hắn có một tia ấm áp không muốn để
người ta phát giác.
Tôi nói: Vân tiên nhân, ta sẽ nhớ huynh, luôn luôn nhớ tới huynh.
Tôi cảm giác dường như cằm của hắn đụng lên đỉnh
đầu của tôi. Hắn dường như đã gật đầu.
Tôi biết trong mắt của Vân tiên nhân, hiện tại
chẳng còn gì quan trọng nữa rồi. Tôi biết chứ.
Vì thế, những nhân vật chủ yếu trên chiếc chiến
thuyền này là: Tôi, Vô
Cầu, Khanh Trần tiểu sư thúc của Vô Cầu, Tiêu Vô sư bá của Vô Cầu, Đông Phương
Cửu cùng hai ái tướng bên người là Y Y và Bạch U, đại diện của Ngọc quốc là tiểu Thiên Thiên và anh họ Tử Chiêm, đại diện của Kim quốc
là Hiên Viên bệ hạ và ái phi Sở Sở, còn có một đám thuộc hạ của những nhân vật
thủ lĩnh này nữa.
Khanh Trần bị hắn làm khổ thật sự không có biện
pháp, tôi đành phải cố mà đem tên nhóc xấu xa Vô Cầu này trói lại bên cạnh tôi.
Chẳng còn cách nào khác, hắn một lòng muốn độc chết những tên đầu sỏ gây tội
trên thuyền này đã hại chết sư phụ, Khanh Trần ngoại trừ phải chiếu cố một
người đang hấp hối, khụ, cũng chưa đến mức ấy, là tôi ra còn phải chăm sóc cái
tên ngốc ngoài ngủ ra không thích làm gì khác, cách ngày còn phải dành ra thời
gian nửa ngày giải độc cho phần lớn thành viên trên thuyền, dù là người sắt
cũng chịu không nổi nha.
Do vậy, tôi hiểu mà Khanh Trần, mười hai phần hiểu
luôn.
Dù tôi đã hiểu rõ cộng với việc tích cực cứu giúp,
vụ việc hạ độc cách ngày này vẫn cứ xảy ra đúng hạn.
Cửa lớn phòng tôi bị người từ bên ngoài dốc sức
đẩy ra, đập vào mắt tôi là vẻ mặt ôn hòa không thể nhịn được nữa của Khanh
Trần, cô ấyba buổi đều đứng tr