
lời nói hung tợn: “Ngươi không đau lòng! Ngươi đương
nhiên sẽ không đau lòng! Đó là sư
phụ ta! Người kia là sư phụ ta!— Ngươi là yêu quái không có cảm tình chắc là sẽ
không hiểu được đâu! Sẽ không!”
“Được rồi Vô Cầu... Được rồi... Ngoan...” Tôi lại lần nữa ôm
kéo đứa nhỏ này lại, giương mắt nhìn vào đôi mắt lưu ly màu bạc không chút nao
núng, đổi giọng nói: “Vân... Âu
Dương Vân, xin ngươi rời đi trước, có được không?”
Vân tiên nhân lãnh đạm nhìn tôi, một lát, hắn
thản nhiên xoay người, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Rất lâu, rất lâu, tựa như một ngày đầu tháng năm
này đặc biệt dài, dài đến mức ở một khắc kia khi tôi nhìn ánh trăng sáng vừa
lên, dường như đã qua mấy đời.
Tôi bị bắt thay hỉ phục dính đầy máu tươi, bị bắt
ngâm ở suối nước nóng một canh giờ, bị bắt ăn chút cháo không biết ác ma nào
làm, bị bắt mặc quần áo rất dày giống như cuối hạ đầu đông.
Tôi là tê liệt như vậy, tôi hoàn toàn không muốn
thay quần áo, giống như không nghe được mùi máu tươi kia tôi ngược lại không an
lòng, ha hả, đó là máu của Yến Tứ Phương nha, quý giá lắm, là máu có thể kéo dài tính mạng
con người đó, thật quý giá lắm nha,
tại sao có thể nói chảy liền chảy hết đây? Tại sao có thể như vậy? Cái này
không tốt, rất không tốt.
“Lăng nhi...” Đông Phương Cửu đưa tay lau hai má
Thượng Quan Lăng.
Tôi hoảng sợ, không chút suy nghĩ trực tiếp bắt
lấy cánh tay Đông Phương Cửu đang đưa tới.
“Làm sao vậy? Huynh làm cái gì vậy?” Tôimang vẻ mặt khó hiểu nhìn Đông
Phương Cửu.
“Lời này ta nên hỏi nàng.” Đông Phương Cửu sau
khi sửng sốt, thu hồi cánh tay, ánh mắt phức tạp khẽ thở dài.
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, tôi mới hậu tri hậu giác
phát hiện, rõ ràng mình vừa khóc.
“Muốn khóc thì khóc ra tiếng đi.” Đông Phương Cửu
kéo tôi vào trong ngực hắn, bả vaihắn chống trên trán tôi, quanh mình đều là
hơi thở của hắn, thật an tâm, thật an tâm. “Khóc đi, không sao đâu.”
Tôi ngủ rồi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh tôi mơ hồ
cảm thấy được giấc mộng đêm nay sẽ không làm người ta vui vẻ.
Bên ngoài trời vẫn mưa, hạt mưa to đập vào cửa sổ
tạo nên tiếng vang, giống như sàng đậu.
Nhưng kì quái là, trong thanh âm phiền nhiễu đến
như vậy, tôi ngược lại ngủ càng sâu, sâu đến không muốn dậy.
***
Tây Vực, Sinh Tử cốc.
Đêm, dày đặc như mực.
Người đời chỉ nghĩ Huyền Cơ lão nhân đã chết, lại
không biết kẻ bây giờ đang đứng nơi đáy cốc
chính là Huyền Cơ lão nhân tựa như không gì làm không được
giống như huyền thoại trong miệng mọi người, người đã ngao du ở nhân gian gần
hai trăm năm.
Huyền Cơ lão nhân là người già nhưng không phải
ông lão tóc bạc, mà là người tiên phong đạo cốt, tóc đen như mực tung bay theo
gió này thật sự gần hai trăm tuổi rồi.
Hắn già không phải ở vẻ ngoài, già chính là tâm.
Cái tâm nhìn xem hàng trăm cảnh thê lương khắp thế gian mà hờ hững.
Huyền Cơ lão nhân không phải trời sinh là người
mù, nếu không cũng sẽ không có truyền thuyết Huyền Cơ lão nhân bát quái tinh
tượng thiên văn địa lí y thuật độc thuật không gì là không giỏi như vậy.
Nhưng nhiều năm trước, hắn cũng không còn có thể
chiêm tinh nữa.
Làm trái ý trời, tự hủy cốt tiên.
Vì đứa trẻ kia, vì đứa trẻ kia đã cầm lấy tay áo
hắn, cau mày hỏi hắn: Sư phụ sư phụ vì sao bầu trời tối đen rồi thì Yến nhi
liền không thể nhìn thấy gì nữa vậy? Sư phụ sư phụ Yến nhi chán ghét ban đêm.
Hắn không thể quên, có một đôi ngọc lưu ly tím
từng vô cùng chờ mong hỏi hắn: sư phụ, người trong thiên hạ đều muốn đồ nhi
chết, vậy sư phụ thì sao? Sư phụ cũng muốn đồ nhi chết sao?
Khi đó, hắn trả lời cái gì? À, chỉ là — vi sư
không nỡ.
Là vậy, không nỡ cũng phải vứt bỏ. Đứa trẻ kia
hiểu được. Hiểu được.
Từng có vô số khoảnh khắc hắn đã hy vọng biết bao
nhiêu rằng đứa trẻ kia không hiểu. Không hiểu, như vậy cũng sẽ không có hôm
nay.
Đứa trẻ kia sinh ra đời chính là vì làm hại nhân
gian.
Nhưng thực tế đứa trẻ thì biết cái gì đây?
Hắn cái gì cũng không biết sao lại có thể đi gây
họa cho bá tánh chứ?
Do trời, là vận mệnh đã ban cho hắn, hắn là yêu
tinh, hắn liền phải có vận mệnh thế tục không tha này.
Chỉ là đứa trẻ này kế thừa hầu như tất cả y bát
của hắn, chỉ trừ chiêm tinh.
Bởi vì đứa trẻ kia ban đêm không thể nhìn được
vật.
Ban đêm không có ngọn đèn dầu, đứa trẻ kia chỉ có
khả năng nhìn thấy một ánh trăng rằm nơi đáy cốc mà thôi. Dù sao có sáng ngời
đi nữa thì đứa trẻ kia đều nhìn không thấy. Trong mắt của hắn chỉ có thể chiếu
ra ánh trăng, cũng chỉ có ánh trăng sáng mới có thể rửa được con ngươi màu tím
như ngọc lưu ly của hắn.
Yêu Tinh, là cái gì?
Đứa trẻ kia cả đời cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Biết Yêu Tinh giáng xuống, đứa bé kia cũng chưa từng thấy
tận mắt.
Yêu Tinh giáng xuống, như sao băng xẹt qua, chỉ là
một khoảnh khắc. Ngắn ngủi, lộng lẫy, ánh sáng chói mắt kia đã cướp đi vẻ sáng
lạn vốn có của bầu trời, cũng hạ thấp ánh sáng của ánh trăng.
Yêu Tinh chính là một viên sáng nhất trên bầu trời
kia, ánh sáng của nó che khuất ĐếVương tinh Đế Hậu tinh. Không ai có thể làm
cho ánh sáng của Yêu Tinh hạ thấp, không ai có thể
ngăn cản