pacman, rainbows, and roller s
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328235

Bình chọn: 8.00/10/823 lượt.

ước mặt tôi, một tay đặt

bát thuốc đang bưng đặt lên bàn, một tay tóm lấytiểu Vô Cầu đang nằm sấp trên

bàn dường như không có việc gì, vừa hận vừa không có cách gì mắng hắn: “Tiểu Vô

Cầu ngươi có thể đừng gây thêm phiền phức cho sư thúc có được không?!”

Vô Cầu dụi dụi hai mắt buồn ngủ lim dim, cười tà

ác, mở miệng nói: “Vậy tiểu sư thúc đừng cứu bọn họ, Vô Cầu vốn dĩ cũng không

muốn gây thêm phiền phức cho sư thúc.”

“Ngươi —” Lồng ngực Khanh Trần bị bắt nạt đột ngột đập

mạnh hơn, tức đến nỗi không biết nói gì.

Tôi bỗng nhiên kéo Vô Cầu qua, hai tay đặt trên

vai hắn, hỏi: “Sao đệ lại đi hạ độc rồi? Đệ đi lúc

nào? Rõ ràng là luôn ở với ta...”

Vô Cầu cười cợt nhả nói: “Ai ~ Lăng tỷ tỷ có phải đệ đi

ngoài tỷ cũng bám theo sao?”

“Đệ — tên

nhóc xấu xa này!” Tôi cũng tức hết biết nói gì.

Vô Cầu ngược lại giống như người không có việc gì

vỗ vỗ đôi tay bé nhỏ cười hi hi với Khanh Trần nói: “Không sao, tiểu sư thúc

muốn cứu thì cứu vậy, Vô Cầu coi như luyện tập độc thuật thôi. Hắc hắc, dù sao vẫn còn

vài ngày nữa mới đến chỗ sư tôn được, ta không tin không thể độc chết một

người!”

Khanh Trần căm phẫn phất tay áo mà đi, nhưng vẫn

không quên dặn tôi uống thuốc.

Khanh Trần đi rồi, gương mặt giả tươi cười của tiểu Vô Cầu nháy mắt gục xuống,

trong đôi mắt to lại là bi thương nồng đậm.

Tôi than nhẹ một hơi, kéo tay tên nhóc kia qua, tên nhóc này cúi đầu không nhìn tôi, rất

lâu sau mới từ miệng lẩm bẩm vài tiếng, tôi nghe rõ ràng, nó đang hỏi tôi: Nếu đệ độc chết Đông Phương

Cửu, tỷ có còn để ý đến đệ không?

Tôi không thể nói với nó, đã có Khanh Trần cùng

Tiêu Vô ở đây, cậu căn bản không thể độc chết Đông

Phương Cửu được.

Tôi cười khổ, dựng đầu tiểu Vô Cầu lên một chút.

Nó chớp mắt nhìn tôi, tôi sờ sờ đầu nó, chậm rãi mở miệng: “Vô Cầu,

sư phụ đệ rất lợi hại, vô cùng lợi hại.”

Vô Cầu không chút do dự tiếp lời của tôi: “Đó là

điều chắc chắn! Sư phụ đệ là Ma Y thế gian độc nhất vô nhị!”

Tôi cười cười: “Sư phụ đệ không chỉ là Ma Y đại

nhân người đời kính ngưỡng, còn là cung chủ Bỉ Ngạn cung, lại là đích trưởng tôn

của lão Ngôn vương,

vị vua chân chính của Ngôn quốc người người sợ hãi. Khi hắn trở thành tân vương

của Ngôn quốc, năm quốc vương thuộc địa đều cam nguyện quy thuận Ngôn quốc, hắn

thậm chí đánh bại Ngọc quốc biến Ngọc quốc thành một phần của Ngôn quốc, hắn đã

trở thành vị vua cường thế nhất của vùng đất này.”

Vô Cầu cúi đầu, “Đệ biết... Bọn họ đều nói sư phụ

ta là người xấu... đã giết nhiều...”

Tôi dùng ngón trỏ lại dựng đầu nó lên, nhìn nó,

tôi lắc lắc đầu: “Vậy Vô Cầu cảm thấy sư phụ đệ là người xấu ư?”

Vô Cầu dùng sức lắc lắc đầu.

“Vậy là được rồi.” Tôi cười cười, “Sư phụ đệ chỉ

để ý tiểu Vô Cầu nghĩ thế nào, còn

chuyện người khác nghĩ Yến Tứ Phương hắn như thế nào hoàn toàn không liên quan

đến hắn.” Xoa xoa đầu của nó, “Không có ai có thể khiến

người cả thiên hạ đều yêu thích hắn, như vậy rất mệt, rất mệt nha.”

“Xí ~ Mộ Dung Uyển đệ nhất mỹ nữ kiachẳng phải là người trong thiên hạ đều yêu

thích sao! Đồ đàn bà độc ác!” Vô Cầu khinh thường xì một tiếng.

Tôi dở khóc dở cười, “Vậy Vô Cầu thích nàng ta

sao?”

“Đệ? Đệ đương nhiên không thích nàng! Nhìn thấy

nàng ta, toàn thân đều nổi hết cả da gà.” Vô Cầu vội vàng xóa

sạch bản thân mình từ trong ‘người

trong thiên hạ’.

Tôi cười: “Thế chẳng phải được rồi sao. Người trong thiên

hạ chí ít còn có tiểu Vô

Cầu của chúng ta không thích nàng ta.”

Vô Cầu nhìn tôi hỏi: “Vậy Lăng tỷ tỷ thì sao?

Nàng ta khiến cho tên bại hoại Đông Phương Cửu kia bị trúng Triền mộng.....”

Tôi hơi quay đầu đi, không đáp lời nó.

Vô Cầu lại không truy hỏi tôi, trong lúc nhất

thời chúng tôi đều không nói.

Một lúc lâu sau, tôi lại chậm rãi mở miệng: “Vô

Cầu, đừng hạ độc nữa, đệ không muốn như thế này mà, đúng không?” Nhìn đồng tử của tên nhóc Vô Cầu kia trong nháy mắt trợn to, tôi lại

nói: “Sư phụ đệ là muốn để đệ thay

thế hắn thành một y giả người người kính ngưỡng mà không phải Độc công tử nào

đó, đừng nói cho ta là đệ không biết.”

Vô Cầu rũ mắt xuống, không nói.

“Yến Tứ Phương có bao nhiêu cưng chiều đệ, đệ

biết không?” Hít một hơi thật sâu, tôi lại nói: “Cửu Trùng sơn, là nơi đẹp đẽ biết bao,

sạch sẽ biết bao. Ta nghĩ Yến hắn hẳn là thích thời gian ở tại Ma Y quán nhất.”

“Người có thân phận giống như hắn lại bảo vệ Ma Y quán sạch sẽ như thế, đệ biết

như vậy tốn bao nhiêu sức lực không? Vô Cầu, đệ có hiểu được tâm ý của sư phụ

đệ không?” Yến Tứ Phương dù có chết cũng muốn nghĩ nơi chốn thay cậu và Vô Dục, loại dụng tâm của

hắn là vì cái gì? Là vì cái gì đây!

Ha ha, một người luôn miệng nói không để ý người

với người lại để ý người mà hắn coi trọng như vậy.

Sư phụ của hắn, sư huynh của hắn, đệ tử của hắn.

Thậm chí, tôi nghĩ còn bao gồm cả người phụ thân mà hắn luôn nói hận, Âu Dương

Vô Ngôn. Bởi Vô Ngôn vẫn còn sống, hắn đang ở Sinh Tử cốc.

Tiêu Vô nói hắn luôn tưởng rằng hắn là phụng lệnh

của sư tôn mà cứu Vô Ngôn, nhưng về sau hắn liền hiểu rõ, không phải hắn cứu,

mà là người kia muốn bỏ qua cho Vô Ngôn. Mượn tay