
sống cũng
chỉ đếm được trên đầu ngón tay, lại
có ai đối với ta vô dục vô cầu (2)?!
Rõ ràng là ông trời phụ ta, ta vì sao lại phải đối xử tử tế với người đời.”
(1) Lòng người có thể khuyên bảo, bản
tính con người thì vốn đã như vậy.
(2) Vô dục vô cầu: Không mong muốn
không cầu xin.
Tôi ngây người nhìn Âu Dương Yến, cảm thấy trong bụng cuồn cuộn
lời chưa nói, nghĩ muốn thay người đời biện giải, nghĩ muốn nói cho hắn biết,
hắn sai lầm ở chỗ nào.... Nhưng
lời nói đến bên miệng, lại chỉ có thể nuốt trở về.
Tôi rõ ràng nên chán ghét hắn, ít nhất đối với
một kẻ tàn ngược như hắn, bất luận thế nào cũng không nên cảm thấy một tia đau
lòng. Tôi hiểu rất rõ ràng, một kẻ giết chóc dù có phủ thêm vẻ ngoài hợp lí như
thế nào, vẫn là không thể tha thứ. Chỉ là, cảm giác đau đớn chậm rãi lan tràn trong thân thể, không biết từ
đâu nhưng lại đau rất thật.
“Ngươi chắc rất hận ‘ông trời’.... hận ‘vận mệnh’?....” Mở to miệng, tôi khó khăn hỏi
hắn. Kỳ thật chuyện trong lòng đã sớm biết, thì cần gì phải hỏi đâu.
Một tiếng cười khẽ.
Đúng vậy, tôi chính là nghe được một tiếng cười
khẽ của người nọ.
Cười như khinh thường, như không sao cả, như nghe
được chuyện gì đó rất khôi hài.
Hắn đi qua bên cạnh tôi, tay áo màu đỏ phất qua
mu bàn tay tôi, mềm nhẹ đến không có cảm giác.
“Trên thế gian này cũng có những người không
giống như ngươi nghĩ.” Tôi không có gọi hắn lại, đương nhiên cũng không xoay
người nhìn hắn. Ngay tại một khắc hắn đi lướt qua tôi, tôi nói: “Rốt cuộc trong lòng ngươi vẫn tồn tại
một số người đặc biệt. Không phải tất cả những người hi vọng ngươi còn sống đều
chỉ vì có điều cầu người, bọn họ chính là muốn ngươi còn sống, muốn có thể nhìn
thấy ngươi, cho dù không trông thấy ngươi cười, bọn họ cũng sẽ vui vẻ.”
Hắn bước chậm lại, cười một tiếng.
Tôi nói: “Ví dụ như sư phụ ngươi, ví dụ như đồ đệ
ngươi. Vô Dục, Vô Cầu, ngươi đặt cho bọn hắn cái tên như vậy, cũng không phải chỉ
vì dễ nghe đi.”
Âu Dương Yến dừng bước lại, hắn nói: “Tacũng chỉ là đúng lúc được sư tôn lão
nhân gia nhặt được, mà bọn họ cũng chỉ là do ta vừa may nhặt về.” Huống chi, sư tôn cũng
là tính chắc ngày mới đi kiếm mình.
Chỉ là lời này, Âu Dương Yến chưa nói. Hắn cũng không muốn nói.
“Yến Tứ Phương ngươi...” Tôi xoay người chăm chú
nhìn hắn.
“Đừng đem những gì cô nghĩ áp đặt lên người ta, ta
không phải là người như vậy.” Hắn cũng xoay người lại, cười yếu ớt: “Tận mắt nhìn thấy cũng không
phải là sự thật, huống chi là tự côphán đoán mà ra? Ta hiện tại cứu cô, cũng không cho thấy rằng ta
là vì tốt cho cô.
Đừng quá khờ dại~~” Hắn cười, mị hoặc ở khóe mắt, nhưng lạnh lùng ở đuôi chân
mày.
Tôi mở miệng, nhưng cũng không nói được gì. Cũng
đúng, tôi có thể nói cái gì, nói anh chịu cứu tôi thì anh chính là người tốt? Vớ vẩn quáđi.
“Đúng rồi, hai tháng trước, từng một người rất kì
lạ lên Cửu Trọng sơn xin
dược. Cô biết nàng xin dược gì không?
Nàng vậy mà lại hỏi có loại dược làm người ta quên đi tình yêu cũ mà chuyển qua
yêu nàng ta hay không.”
Là Sở Sở? “Có loại dược này sao?”
Âu Dương Yến lắc đầu cười cười: “Tất nhiên là
không có.”
“À, ha hả....” Tôi thản nhiên cười cười.
Nghĩ đến ngày ấy, mắt Âu Dương Yến hơi rũ xuống,
khóe môi câu thành một đường cong không dễ nhận ra.
Nhớ rõ người kia hỏi: Xin hỏi Ma Y đại nhân, có một
loại dược, sau khi dùng qua sẽ khiến người ta quên đi người con gái mà hắn từng
rất yêu không?
Hắn cười đến khinh thường: Không có.
Người nọ trầm mặc một lát, nói: Xin hỏi đại nhân, nơi này có ‘Triền mộng’ hay không?
Hắn sửng sốt một lúc, chợt cười nói: ‘Triền mộng’ thì ngược lại kẻ hèn này lại
có.
Người nọ không chút do dự mở miệng: XinMa Y đại nhân ban cho tiểu
nữ tử ‘Triền mộng’!
Hắn cười đến sáng lạn: Được.
Người ở trong ‘Triền mộng’, mỗi ngày đắm chìm trong mộng đẹp,
một ngày so với một ngày càng đắm chìm trong giấc ngủ, càng ngày càng phân
không rõ sự thật cùng cảnh mộng, một tháng sau liền không còn thanh tỉnh, không
thể ăn, không thể uống, cuối cùng, chết ở trong mộng.
‘Triền mộng’ rất đẹp, tốt đẹp đến nỗi khônghề giống độc dược. Chẳng qua, chỉ
là dược khó giải mà thôi.
Có một khoảnh khắc, Âu Dương Yến thực sự thưởng
thức người con gái có lẽ trong mắt người khác là
thập phần ngoan độc này. Không chiếm được thì phá hủy. Tình nguyện đem tình cảm
chân thành hủy diệt cũng không muốn buông tay, là chuyện cỡ nào... là chuyện cỡ nào làm cho người
ta nhiệt huyết phun trào. Hắn không thể không nhìn cô gái này bằng một con mắt khác.
Âu Dương Yến cảm thấy, trên đời này, có lẽ không
ai có thể tin tưởng một người
con gái có thể
làm ra loại sự tình đến mức này.
Thiện ác thị phi trong mắt người đời, luôn làm
hắn cảm thấy thật buồn cười.
Suy nghĩ trong đầu chợt nhoáng lên một cái, Âu
Dương Yến giương mắt cười.
Cảm giác được hai đạo ánh mắt quỷ dị đến nói
không nên lời từ Âu Dương Yến, tôi thu lại ý cười, từ từ quay đầu đi.
“Đợi đến lúc Đông Phương Cửu chết, ta còn có thể
sống sao?”
Âu Dương Yến bỗng nhiên nói những lời này quả
thật làm tôi ho