XtGem Forum catalog
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324243

Bình chọn: 9.00/10/424 lượt.

n tối, anh đau bụng dữ dội, lăn lộn trên cát. Khi trên trời có sao, anh đi ngoài nửa tiếng, bụng dần yên. “Nửa

tiếng” là anh phỏng đoán, đồng hồ của anh đã bị anh Hai của Kim Cúc

giằng mất hồi năm ngoái.

Dù thế nào cũng phải về thăm nhà một tí. Lang

thang chẵn một ngày, anh vô cùng đau khổ vì bị tách ra khỏi cuộc đời.

Chưa cách biệt hẳn, vì ban ngày anh còn nghe thấy tiếng nói chuyện của

đám phụ nữ hái dâu, còn được bò lên mặt đê ngó trộm người lao động ngoài đồng, gió nam đưa tới mùi tiểu mạch chín, tằm chín có giờ, lúa chín có

ngày, hình như ngày mai đã được gặt? Anh sốt ruột quá. Anh trồng hai mẫu tiểu mạch, lúa tốt. Toàn bộ ngồng tỏi coi như bỏ, nếu tiểu mạch lại bỏ

nốt, từ giờ đến cuối năm lấy gì ăn? Anh vuốt mái tóc rối bù, nhận ra tóc đã muối tiêu, khoé mắt và hai bên mép đã đầy nếp nhăn.

Anh định lợi dụng bóng đêm lẻn về nhà. Anh đoan chắc cảnh sát không tội gì mà phục suốt hai đêm trong nhà anh. Anh tính rồi, trước hết lấy quần áo ra mặc, nhất định phải đi giầy. Anh nhớ còn

một đôi giầy bộ đội mới tinh để trong hộp giấy rách gác trên đầu tường – Anh em nhà Phương sơ ý, bỏ sót khi vét nhà anh. Trong kẽ tường phía

đông có bốn trăm bảy mươi đồng. Đây là số tiền anh bán ngồng tỏi hôm

trạm thu mua khai trương. Hốm ấy coi như anh là người may mắn trong

thôn. Anh nghĩ, đưa cho Kim Cúc bốn trăm để mua cái ăn, sắm cho thằng

nhỏ vài cái quần áo. Bảy mươi đồng còn lại, mình chạy lên đông bắc, phải tìm chiến hữu cũ là Phó Huyện trưởng, xem có thể viết cho Thiên Đường

một thư tình cảm, đề nghị họ xoá tội cho mình.

Chiếc còng trên tay ánh lên màu sáng

xỉn, muốn bỏ nó, phải chặt. Anh sờ chiếc còng thép thanh mảnh ăn sâu vào thịt, chỉ cần búa và trạm, chỉ cần nghiến chặt răng là chặt đứt! Dù sao cũng phải về nhà.

Anh không dám đi trên đường lớn, vẫn phải men

theo lối nhỏ hôm chạy trốn lần ngược từng bước, nghe ngóng động tĩnh, đi giật lùi mà về. Anh tự an ủi, cảnh sát người ít mà địa bàn thì rộng,

quần chúng thì không ưa họ, dù có gặp cảnh sát, mình vẫn chạy thoát.

Súng của họ cũng hơi sợ, hôm qua họ nã hai phát, mình chết lăn ra đấy

thì số ăn mày! Có điều, trình độ của họ cũng thường, ban ngày còn bắn

không trúng, huống hồ ban đêm!

đã về đến ngõ nhà mình mà anh vẫn hồi hộp. Nhà

cửa xung quanh và rừng cây quen thuộc. Anh ẩn trong rừng, nín thở quan

sát tỉ mỉ sân nhà mình. Sân yên tĩnh. Góc sân giun đất kêu, những con

dơi bay ra bay vào qua cửa sổ. Anh nhặt cục đất ném về phía cửa sổ, viên đất rơi trúng chiếc chão vỡ đánh “bụp” một tiếng rất to. Trong nhà

ngoài sân vẫn yên lặng. Anh ném một viên đá, vẫn lặng im. Để đảm bảo an

toàn, anh lượn một vòng rộng, vòng ra sau nhà, men theo chân tường, lần

đến dưới cửa sổ nghe ngóng, trong nhà có tiếng chộut kêu chít chít.

Anh yên tâm. Khi trở lại đầu ngõ, anh trông thấy những con vẹt màu sắc rực rỡ bay đầy ngõ và trong rừng.

Anh ngờ rằng, vẹt nhà Cao Trực Lăng sổ lồng. Con ngựa hồng chẳng bao giờ lớn, chạy như bay trong ngõ, bộ

lông mượt toả ra mùi thơm quí phái.

Cửa buồng mở toang, anh sững người, nổi da gà.

Vì mắt đã quen với bóng đêm, nên vừa bước qua ngưỡng cửa, anh trông thấy cửa buồng phía đông có một người đang đứng. Anh định bỏ chạy, nhưng anh nhận ra đằng sau mùi máu tanh tanh mà anh ngửi thấy, là cái mùi thân

thiết nồng đậm của Kim Cúc. Giấc mơ dữ đêm qua trở lại như chớp, anh bám chặt khung cửa mới không ngã.

Anh tìm thấy diêm chỗ gần cửa bếp, hai tay đều

run, anh quẹt đến lần thứ ba mới bén que gỗ. Trong ánh lửa chập chờn,

anh trông thấy Kim Cúc treo lơ lửng dưới khung cửa, mặt tím đen, hai mắt lồi ra ngoài, lưỡi thè ra và cái bụng chữa vượt mặt.

Anh giơ hai tay như sắp sửa ôm Kim Cúc nhưng người anh lại đổ vật ra sau như một mảng tường đổ. Can đảm lên, hăng hái lên, hỡi bà con!

Tay nắm tay xông vào công sở.

Trọng huyện trưởng không phải sao trên trời,

Nông dân ta cũng không phải loài chó lợn!

Trích đoạn Khấu mù hát động viên quần chúng

xông vào trụ sở huyện. Đây là thời điểm ngồng tỏi khê đọng đã bảy ngày,

chất đống ngoài đường, mùi hôi thối xông lên nồng nặc.

Cao Dương nằm ngửa trên giường ngủ thiếp, không kịp đắp chăn. Anh mơ lung tung, thoạt tiên là một con chó cứ gặm gót

chân anh, gặm từng tí, liếm từng tí, hình như định hút hết xương tủy

anh. Anh muốn đạp nó mà chân không giơ lên được; muốn đấm nó mà tay

không cất nổi. Sau đó, anh mơ thấy mình bị giam ở một cái phòng bỏ không của Đại đội bộ, nguyên do là anh không đưa thi thể mẹ anh lên hỏa táng

tại đài hoá thân của huyện, mà anh trực tiếp đem chôn. Mẹ đầu tròn như

cái gáo dừa, tóc không một sợi, răng rụng hết, miệng đầy máu. Hai người

thuộc thành phần xấu khênh mẹ về đến nhà thì đã mười giờ đêm. Anh thắp

ngọn đèn dầu, hỏi hai người chuyện gì đã xảy ra, hai người cứ đứng đực

ra nhìn anh, nhìn một lúc, người nọ nấp sau người kia, chuồn thẳng. Anh

cõng mẹ lên giường, vừa kêu gào vừa gọi mẹ. Mẹ anh mở mắt rồi nhắm lại

ngay, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng chẳng nói gì cả, ngoẹo đầu tắt thở. Anh ôm mẹ mà khóc thảm thiết…

Một bàn tay hộ phá