
ao bằng nửa thân người, sang phía sau một đống
rơm rạ, quành ra sân định chạy về phía đông thì cánh tay bị giữ lại.
Nhìn lại, thấy một khuôn mặt trắng trẻo, anh chợt nhớ đây là nhà thầy
giáo Chu, giáo viên tiểu học nông thôn. Thầy Chu từng bị Hồng vệ binh
đánh gãy xương sống, không đứng thẳng được, hai gọng chiếc kính cận đều
quấn băng dính.
Cao Mã không chủ định mà tự nhiên quì xuống xin thầy cứu mạng, rằng cảnh sát đang truy bắt anh về chuyện tỏi.
Thầy Chu dắt anh vào gian buồng tối như hũ nút, chứa toàn những hứ linh tinh, chổi cùn xế rách, xó buồng có một cái anh lớn ủ thức ăn cho lợn.
- Nhảy vào đi! – Thầy Chu bảo.
Cao Mã bất chấp cái mùi thum thủ của cám bã lên men, nhảy đại vào trong ang, ngồi thụp xuống, thức ăn của lợn dềnh lên
mấp mé miệng ang. Thầy Chu ấn đầu anh, ra hiệu xuống thấp hơn nữa. Anh
cố nhún thấp thêm, miệng đã lút trong cám. Thầy Chu dặn: “Không được lên tiếng, phải nín thở!” Thuận tay, thầy vớ cái gáo múc cám úp lên đầu Cao Mã, rồi lại kiếm đâu cái nắp ang vỡ, nửa đậy nửa không miệng ang.
Ngoài sân vang lên tiếng chân bước nặng nề, Cao Mã ló đầu lên một chút, hở tai ra để nghe. Anh thấy tiếng chân đi ra
chuồng lợn, liền sau đó vọng lại tiếng cảnh sát:
- Mày… mày… mày nấp trong chuồng lợn, tưởng… tưởng… tưởng chúng tao không trông thấy hẳn? Ra… ra… ra mau!
- Không ra tao bắn!
- Đồng chí, các đồng chí làm gì đấy? – Thầy Chu hỏi.
- Bắt… bắt phản Cách mạng!
- Bắt phản cách mạng mà sao bắt tai chuồng lợn nhà tui?
- Ông đừng rắc rối! Bắt được rồi sẽ giải thích
cho ông – Cảnh sát quát to – Ra ngay không tao bắn! Luật tố tụng hình sự qui định, phạm tội mà chống lại, được phép dùng biện pháp cưỡng chế,
bắn chết mi cũng không phạm pháp.
- Các đồng chí cứ đùa!
- Ai… ai đùa với ông? – Cảnh sát Cà Lăm nói – Để tôi vào xem!
Cà Lăm tì tay lên mặt tường, lấy đà nhảy vào chuồng lợn ngó ngang ngó dọc, mấy con ong suýt đốt trúng miệng anh ta.
Thầy Chu nói: “Các đồng chí, đây
không phải đối phó với lính Quốc Dân Đảng mà đánh lừa các đồng chí. Vừa
nãy nghe tiếng súng nổ và lợn kêu, tôi chạy ra thấy một bóng đen nhảy ra ngoài bức tường phía nam.”
Cảnh sát nói: “Che giấu tội phạm là phạm tội, ông hiểu chứ?”
Thầy Chu nói: “Tôi hiểu.”
Cà Lăm hỏi: “Ông tên là gì?”
Thầy Chu nói: “Tôi tên Chu Tam Thiên.”
Cà Lăm hỏi: “Ông… ông… ông trông thấy bóng đen nhảy… nhảy qua tường phía nam?”
- Ông làm nghề gì? – Cảnh sát không nói lắp, hỏi.
- Tôi dạy học.
- Đảng viên không?
- Trước giải phóng tôi là đảng viên Quốc Dân Đảng.
- Quốc Dân Đảng? Giờ thì Quốc Dân Đảng bở hơn
Cộng sản Đảng, ông… ông… ông mà đánh lừa bọn tôi, bọn tôi sẽ kết tội
ông, bất kể ông là Quốc Dân Đảng hay Cộng sản Đảng!
- Tôi hiểu.
Hai viên cảnh sát nhảy vào chuồng lợn
rồi nhảy qua tường phía nam, đuổi theo bóng đen. Cao Ma biết, bên ngoài
tường nam là ngõ cụt, có xưởng cán mì. Một bên ngõ cụt là mương nước tù, mùi hôi thối xông lên nồng nặc.
Thầy Chu bỏ cái gáo trên đầu Cao Mã, giục: “Chạy mau, chạy về hướng đông, dọc theo ngõ!”
Anh tì tay lên miệng ang, co người lên. Người
anh đầy cám bã nhớp nhúa, một thứ nước màu hồng xỉn chảy tong tỏng từ
khuỷu tay xuống đất. Anh lại không kím được, định sụp lạy thầy Chu như
trong Kinh kịch, để cảm ơn thầy cứu mạng. Thầy Chu nói: “Anh đừng làm
thế! Mau chạy đi!”
Cao Mã chạy vào sân. gió lùa vào quần áo ướt,
anh cảm thấy mát lạnh. Anh chạy ra cổng nhà thầy, men theo một ngách
hẹp, nhằm hướng đông chạy khoảng năm chục bước rẽ vào một ngõ lớn dọc
theo hướng nam bắc. Đến đầu ngách, anh thoáng do dự, chỉ sợ hai bên
đường bay vụt ra những đôi giày da, đá anh ngã quay lơ. đầu ngách là một hàng rào cao bằng nửa thân người – nhảy qua hàng rào, rơi trên vạt đất
trồng rau mùi. Rau mùi cao hơn gang tay, xanh mượt, thơm ngát, đáng yêu
vô cùng. Anh không kịp thưởng thức, vùng dậy chạy như bay về phía đông.
Anh trông thấy ông già Cao Bình Xuyên tóc bạc phơ đang bón phân cho rau
cải bẹ. Phía đông lại có một hàng rào chắn đường, anh nhảy qua nhưng lần này thì không gọn, chiếc còng trên tay anh vướng cây cao lương. Anh
giật mạnh, cây cao lương gãy đôi, nghe thấy ông Cao Bình Xuyên hỏi: “Ai
đấy?”
Lại một ngõ thông từ nam lên bắc, đầu phía nam
có một đám phụ nữ đang lớn tiếng nói gì đó, đông và tây toàn là nhà cửa
và tường rào, anh chạy về hướng bắc, chỉ mấy chục giây anh đã vượt con
đê bằng cát, loạng choạng chui vào rừng liễu bên sông. Anh chạy về phía
đông theo bản năng. Những cây liễu không được cắt tỉa, cành lá rậm rì,
đan chen rối rắm, bám đầy những con bọ nét có gai độc, chạm phải chúng
là những gai đâm vào da thịt, sưng buốt và ngứa không chịu nổi. Sau khi
thoát hiểm, Cao Mã phát hiện người anh đầy gai độc. Anh chạy thục mạng,
dẫm bừa lên những dâytật lê, gai cắm đầy chân mà không cảm thấy đau.
Trong rừng, mấy con thỏ rừng hoảng sợ chạy cùng chiều với anh, chỉ lát sau, chúng đã bị rớt lại phía sau. Một cây cầu
xiêu vẹo, trụ gỗ, mặt lát đá xuất hiện bên trái anh. Rừng liễu đến đây
là hết, anh đã về đến thôn – cây cầu nối đầu đông của thôn với cánh đồng và