XtGem Forum catalog
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324303

Bình chọn: 8.5.00/10/430 lượt.

ện an ninh có vẽ thương hại anh đôi chút, nhưng vẫn kiên quyết: “Đây là đấu tranh giai

cấp!”

Chủ nhiệm an ninh không đánh anh nữa, dân quân không đánh anh nữa.

Đêm đến, anh tiếp tục bị giam trong phòng bỏ

trống. Hai dân quân khênh đến hai cái bàn, nằm lên. Bảo rằng luân phiên, nhưng đến nửa đêm cả hai ngủ như đánh đồng thiếp.

Buồng giam có cửa sổ khung gỗ, định trốn chỉ

cần một đạp là vọt ra sân. Anh không dám chạy trốn, cũng không còn sức

đá tung cửa. Que củi gai của Chủ nhiệm an ninh chọc rách trực tràng,

bụng anh chướng lên nhưng không thoát hơi được, trực tràng sưng rồi, anh vô cùng đau khổ. Xà nhà treo một đèn bão, bóng đèn đen sì vì muội, ánh

đèn vàng vọt, in bóng trên nền nhà bằng cái cối xay bột. Anh áy náy khi

thấy hai dân quân ôm súng mà ngủ, họ khổ không kém gì mình. Có lúc anh

nghĩ, chỉ cần xông tới cướp lấy một khẩu súng khống chế hai dân quân,

dùng báng súng đập vỡ cửa sổ là có thể thoát ra vườn. Anh chỉ nghĩ vậy

thôi. Tự đáy lòng anh thấy rằng, những hình phạt mà anh hứng chịu là cái giá phải trả cho việc anh thoát khỏi cảnh cháy thành tro. Cắn răng lại, anh chịu đựng được tất.

Hai dân quân ngủ ngon lành, riêng anh không

buồn ngủ. Cũng như đêm nay các phạm đều ngủ ngon, anh không buồn ngủ.

Ngoài trời, sao nhấp nháy. Trời lại mưa lá ngô đồng và ngói lợp mái nhà

vang lên rào rào. Ngoài tiếng mưa rơi, anh còn nghe thấy tiếng ầm ì đầy

sức mạnh. Anh biết nước lũ đã về trên sông Thuận Khê và sông Sa. Anh lo

cho hoa màu ngoài đồng, đê mà vỡ, đồng ruộng trở thành biển cả, cây cao

còn cầm cự vài ngày, cây thấp chìm nghỉm.

Anh ngồi bó gối ở xó nhà, lưng tựa vào tường ẩm ướt. Có bóng người lướt qua cửa sổ, một gói giấy rơi trước mặt anh. Anh cầm cái gói lên mở ra, một mùi thơm xộc vào mũi, thì ra đó là chiếc

bánh tráng. Người nóng bừng, anh cố kìm mới không khóc lên thành tiến.

Anh ăn từng mảnh nhỏ, cẩn thận nhai kỹ rồi mới nuốt, chỉ sợ đánh động

hai quân dân. Lần đầu tiên anh nhận thấy cắn, nhai, nuốt mà lại gây ra

tiếng động to đến thế! Đúng là trời thương, hai quân dân không biết.

Chuyện xẩy ra sáng tinh mơ hôm đó có phần

nàogiống chuyện xẩy ra tối qua. Sau khi ăn hết miếng bánh của người tốt

bụng nào đó, anh cảm thấy mình có thể tiếp tục sống. Anh ngủ khỏang hai

tiếng, tỉnh dậy vì mót đái. Hai dân quân vẫn ngủ ngon lành, anh không

dám đánh thức, lẳng lặng đi tìm hang chuột. Các phòng ở Đại đội bộ đều

lát gạch, nói gì hang chuột, ngay kẽ gạch rộng rộng một tí cũng không.

Nhưng bất ngờ anh nhặt được một vỏ chai rượu vang. Anh đái vào chai.

Nước rót vào một chai rỗng chẳn khác ném đá trong thung lũng, tiếng dội

rất to. Anh cố khống chế, đái nhè nhẹ để khỏi đánh động hai dân quân.

Khi chai sắp đầy, bọt sùi lên trước, anh kiên nhẫ đợi bọt rút xuống rồi

mới đáy tiếp, ba lần như thế. Anh để cái chai vào xó nhà, dưới ánh trăng dìu dịu của ban mai, anh trông thấy cái thương hiệu rất bắt mắt ở trên

chai. Để dân quân nhìn thấy ngay lập tức, anh chuyển cái chai ra góc

khác, nó vẫn bắt mắt như thế. Anh đặt nó lên bậu cửa sổ, nó càng bắt mắt hơn.

Dân quân đã dậy. Dân quân hỏi: “Mẹ kiếp, đang làm gì đấy?”

Anh đỏ mặt cảm thấy ngượng.

- Không phải rượu, mà là...

Dân quân cười ồ: “Cái thằng!”

Chủ nhiệm an ninh đẩy cửa vào. Dân quân chỉ vào cái chai báo cáo tình hình .

Chủ nhiệm an ninh cũng cười.

- Mày uống đi!-Chủ nhiệm an ninh bảo.

- Thưa Chủ nhiệm… cháu không dám đánh thức các ông dân quân mới làm như thế… để cháu đi đổ… - Cao Dương luốn cuốn giải thích.

- Theo ta không cần giải thích, nuớc đái đàn ông thanh nhiệt giải độc, uống đi!-Chủ nhiệm an ninh cười vui vẻ.

Một tình cảm kỳ lạ bộc phát khiến anh ta nói: “Thưa ông, đây là rượu vang cao cấp!”

Chủ nhiện an ninh và hai dân quân sáu mắt nhìn nhau, cuời mỉm. Chủ nhiệm nói: “Đù mẹ, uống mau lên!”

Anh cầm chai nước tiểu lên, ngửa cổ uống một

ngụm, nước tiểu còn ấm, hơi mặn, ngoài ra không có mùi gì khác. Anh uống tiếp một hơi hết nửa chai. Anh giơ tay chùi miệng, mắt khóe nhưng nét

mặt thì cười, miệng nói: “Cao Dương, thằng khốn!Mi nói xem từ đâu mi có

được diễm phúc này? Ăn bánh tráng hành hoa, uống rượu vang cao cấp, nói

xem nào vì đâu mi có được diễm phúc này?”

Anh uống nốt chỗ “Rượu vang cao cấp” còn lại, rồi nằm sắp xuống nền nhà, khóc rất to.

Bí thư Hoàng tới, nói rằng sông Sa lũ lớn, giao thông ách tắc, đào xác lên bây giờ cũng không còn cách nào đưa lên

huyện hỏa táng, vì vậy phạt anh hai trăm đồng, thả anh về.

Anh lội bùn về nhà,sáng sớm tinh mơ đã mưa rào

một trận, nước mưa gõ vào đầu, anh cảm thấy dễ chịu, bụng nghĩ: “Mẹ ơi,

lúc sinh thời con không báo hiếu được gì cho mẹ. Sau khi mẹ mất, nhập

thổ yên lành, tránh được lửa dữ, được đãi ngộ cao hơn cả bần nông và

trung nông lớp dưới, con dù có ăn cứt uống đáy trong lòng vẫn vui!”

Vừa về đến sân thì căn nhà ba gian

của anh từ từ đổ sụp, tiếp theo là nước dềnh lên, bùn bắn tung tóe. Sau

một tiếng “rầm”, cây hòe sau nhà và nước lũ mênh mông phía xa, hiện ra

trước mắt anh.

Lúc rạng sáng hình như anh ngủ được một lúc,

tỉnh dậy toàn thân đau nhức,