
ến như thế đối với
người chết. Anh nói: “Mưa to quá, không chôn ngay thì thối… Mưa thế này
thì chở lên huyện thế nào được?”
Chủ nhiệm an ninh nói: “Tôi không nhiều lời với cậu, muốn cãi lý, đi gặp bí thư Hoàng mà cãi!”
- Bác ơi – Cao Dương chắp tay cúi đầu lạy – Mong bác giơ cao đánh khẽ…!
- Đi, biết điều thì không bị thiệt –Chủ nhiệm Cao Cảnh Long nói.
Một dân quân cao lớn đi tới, dộng một báng súng vào mông Cao Dương, nói: “Đi mau!”
Cao Dương ngoái lại, nói: “An Bình, anh em chúng mình…”
An Bình lại dộng một báng súng nữa: “Đi mau, dâu hư tránh mặt bố chồng sao được?”
Ở đại đội bộ kê một chiếc bàn, Bí thư Hoàng
ngồi sau bàn hút thuốc. Bốn bên tường đỏ chói, khiến Cao Dương sợ mất
mật. Đứng trước Bí thư Hoàng, anh run cầm cập.
Bí thư Hoàng mỉm cười thân mật: “Cao Dương, anh to gan đấy!”
- Thưa ông lớn… cháu… - Cao Dương quì mọp dưới đất.
Bí thư Hoàng nói: “Đứng dậy, đứng dậy! Ai là ông lớn ở đây?”
Chủ nhiệm an ninh đá anh một đá, nói: “Dậy, dậy!”
Anh đứng dậy.
- Anh có biết qui định của huyện không? Người chết là phải hỏa táng – Bí thư Hoàng hỏi.
- Dạ biết.
- Đã biết sao cố tình vi phạm?
- Thưa ông Bí thư… - Cao Dương nói – Mưa to
quá… mà huyện thì lại xa, cháu lại không có tiền nộp hỏa táng phí… cũng
không có tiền mua hộp đựng tro… Cháu nghĩ, dù có hỏa táng thì cũng phải
có chỗ đất để chôn, vẫn là chiếm đất…
- Giỏi lý lẽ đấy! – Bí thư Hoàng nói – Hình như đảng Cộng sản không giỏi bằng anh?
- Thưa ông Bí thư… cháu không có ý ấy… cháu nói là…
- Anh không được nói gì nữa – Bí thư Hoàng vỗ bàn đứng dậy – Khai quật mẹ anh đưa đi hỏa táng trên huyện!
- Thưa ông Bí thư, xin ông tha cho làm phúc! …
Cao Dương lại quì xuống, van xin – Mẹ cháu bị hành hạ cả một đời, chết
được đâu có dễ! Đã chôn rồi, đừng hành hạ mẹ cháu nữa…
- Cao Dương, anh nghĩ sai rồi – Bí thư Hoàng
nói – Mẹ anh trước giải phóng sống bằng bóc lột, tận hưởng phú quí vinh
hoa. Sau giải phóng phải chịu quản thúc, lao động cải tạo là đúng, chết
phải hỏa táng cũng đúng, tôi chết cũng hỏa táng mà!
- Thưa ông Bí thư,… cháu nghe mẹ nói trước giải phóng mẹ cháu một bữa sủi cảo cũng không dám ăn, nửa đêm đi nằm canh
năm đã dậy, tích cóp được ít tiền mua ruộng…
- Anh định lật án phỏng? – Bí thư Hoàng nổi giận – Anh bảo Cải cách ruộng đất của đảng Cộng sản là sai phải không?
Cao Dương bị nện một báng súng sau ót, mắt tối
sầm, anh ngã sấp, răng bập phải gạch lát nhà. Dân quân túm tóc anh lôi
dậy, Chủ nhiệm anh ninh cầm đôi bàn vả vả vào miệng anh bôm bốp.
Bí thư Hoàng nói: “Giam nó vào buồng Tây! Đới Tử Kim loa gọi các Chi ủy viên đến Đại đội họp.”
Cao Dương bị gia trong một căn buồng bỏ không
của Đại đội bộ. Hai dân quân ôm súng ngồi gác rtên ghế băng. Sấm động ầm ầm, mưa như trút nước, những hạt mưa dày đặc đập trên lá ngô đồng trong sân Đại đội bộ, trên những viên ngói đỏ nóc nhà, lanh canh rào rào lúc
mau lúc thưa.
Loa cao tần ậm oẹ một hồi rồi tiếng nói của Đới Kim Tử cất lên. Cao Dương không lạ gì những tên gọi trong loa.
Một dân quân nói: “Cao Dương, anh gặp đại họa rồi!”
Cao Dương nói: “Tui không chôn mẹ tui trên đất của Đại đội ta!”
- Thiêu hay không thiêu xác mẹ anh không còn là vấn đề lớn nữa.
Cao Dương sợ thất thần, hỏi: “Chuyện gì mới là lớn?”
- Chẳng phải anh lật án cho mẹ anh đấy sao?
- Những điều tui nói đều là sự thực, trong thôn ai cũng biết. Bố tui nổi tiếng keo kiệt, có đồng nào là mua đất, mẹ tui mua củ cải non để ăn, còn bị bố tui đánh cho một trận.
- Anh nói với tui phỏng có ích gì! – Anh dân quân ngán ngẩm.
Tối hôm đó họp toàn thể xã viên, Cao Dương
không nhớ được tình hình cuộc họp, anh chỉ nhớ mỗi tiếng mưa hòa với
tiếng hô khẩu hiệu từ chập tối đên nửa đêm.
Sáng hôm sau, anh bị mấy dân quân trói trên
chiếc ghế băng, cổ đeo bốn viên gạch nối với nhau bằng sợi dây đay mảnh. Anh cảm thấy sợi đay như lưỡi dao sắc cứa trên cổ, có thể lìa đầu bất
cứ lúc nào. Buổi chiều, Chủ Nhiệm an ninh dùng dây thép trói hai ngón
tay cái treo lên xà nhà thép, vậy mà anh không cảm thấy đau, chỉ lúc
thân thể rời mặt đất, mồ hôi anh túa ra ướt đẫm.
Anh lắc đầu. Trong đầu anh lại hiện ra mảnh đất vô chủ và dông sông chảy xiết, những vỡ cỏ trồng lại được nước mưa hàn
kín mép, dấu chân anh cũng được nước mưa rửa sạch, chỉ cần anh không
khai ra là mẹ anh ngủ yên. Anh thề rằng, dù có bị đánh chết, anh giữ kín bí mật này.
Nhưng quyết tâm của anh không phải không có lúc lung lay. Khi chủ nhiệm an ninh thọc que củi có gai cứng vào hậu môn
sâu khỏang hai gang tay, anh rú lên: “ Ông ơi… Cháu chết mất… Cháu đưa
các ông đi đào…”
Chủ nhiệm an ninh rút que củi ra, hỏi: “Chôn ở đâu?”
Anh nhìn bộ mặt đen xì của ông Chủ nhiệm an
ninh, cúi nhìn thân thể mình, ngó ra cửa sổ nhìn bầu trời u ám, nói:
“Mẹ,hôm nay con đi theo mẹ!” Anh lao thật mạnh đầu vào tường, hai dân
quân giữ lại được.
Cơn giận không đúng lúc trào lên dữ dội, anh gào lên, lạc cả giọng: “Này các anh em, này các ông! Cao Dương tôi không hề làm điều gì xấu, tui với các người không oán không thù,
vậy vì lẽ gì các người hành hạ tui?”
Chủ nhi