
mật của mình nói cho cô, cô đem mặt yếu đuối nhất của mình bày ra ở trước mặt Nguỵ Tông Thao. Cô có thể cảm nhận được khi ở chung với anh có một loại không nén nổi tình cảm, cô đã trầm mê vào trong đó, chỉ
biết hưởng thụ, thậm chí không thèm nghĩ đến tương lại nữa. Cô vốn không phải như vậy, ngay mới vừa rồi cô bị Nguỵ Tông Thao bóp hai má, cảm
thấy anh phát ra cảm giác áp bức nồng đậm, cô mới tựa như tỉnh lại từ
trong mộng.
Nhưng cô vẫn còn hoang mang.
Tiếng nước chảy bên tai
vẫn liên tục, như là một loại tiết tấu thôi miên. Trong đầu ngây ra, cô
nghĩ đến Nguỵ Tông Thao, rồi nghĩ đến Trần Chi Nghị, sau đó nghĩ đến ông nội, cuối cùng cô lại nghĩ đến cha. Ngày đó cô từ trường học về nhà,
đang chờ ăn cơm, đột nhiên nghe thấy xôn xao truyền đến từ dưới lầu, cha cô chưa kịp bước vào cửa, chưa kịp nhận được sự lạnh lùng của cô một
lần nữa, cứ như vậy bị mang vào xe cảnh sát. Rõ ràng ông mới đến nhà trọ mấy ngày hôm trước, nói với cô: “Nhất Nhất, con ngoan một chút, lần sau ba ba lại đến thăm con.” Nhưng mà chớp mắt, những lời này của ông không còn cần phải nói nữa.
Cô không dám gặp lại người thân. Sau khi mẹ qua đời cũng không có chỗ dừng chân, cô không có lúc nào là không lang thang.
Cô mất tất cả giấy tờ
chứng nhận, cũng không phải là không thể quay về làm lại, cô chỉ là
không muốn quấy rầy đến người nhà. Nhưng kết quả là hôm nay vẫn gặp được người nhà thân nhất bây giờ. Loại đau đớn này không thể ít hơn so với
quá khứ, cô biết là bản thân mình còn chưa có chữa khỏi.
Dư Y cắn môi khóc, nước
mắt chảy vào trong miệng, mằn mặn. Gần đây cô giống như là đem nước mắt
của vài năm nay chảy hết một lần. Khi nào thì cô lại yếu đuối đến như
vậy, ngày đó an táng cha, cô cũng không có khóc.
Lòng của cô vô cùng đau
đớn, thắt ruột thắt gan, giống như là tất cả đều bị thắt chặt với nhau.
Cô rốt cuộc có bao nhiêu oán giận với ông nội, thật ra người cô hận nhất là bản thân cô. Khi còn bé, cô ngồi sụp ở trên cổ cha cười ha hả, buổi
tối nằm ở giữa cha mẹ, xem cha ảo thuật giống như tung một chai đồ uống, cô té ngã một cái cha đau lòng hơn nửa ngày. Cô dần dần lớn lên, cha đã không thể thảy cô lên nữa. Cô học hành giỏi hơn, cha để cho cô tha hồ
chơi đùa. Ông muốn nuôi cô cả đời, bọn họ chia xẻ rất nhiều bí mật nhỏ.
Mười bảy năm cô gọi ông “ba ba”, mà cha của cô đã gọi cô “cục cưng” hai
mươi năm. Cha cô không được nhìn thấy cô lớn lên, không nhìn thấy cô mặc áo bác sĩ, không nhìn thấy cô yêu đương kết hôn. Cô còn chưa có báo
đáp, từ nay về sau không còn có cơ hội.
Thời gian không thể quay
trở lại, gọi mà không ngừng chính là thời gian, không đuổi kịp chính là
không gian, dắt không được chính là bàn tay to lớn của cha.
Tiếng nước chảy trong
phòng tắm đứt quãng, cuối cùng thì ngưng lại. Cái chăn nhăn nhúm, dính
một chút nước. Dư Y nhảy xuống giường, ngay khi cửa phòng tắm mở ra thì
cô bổ nhào vào lòng Nguỵ Tông Thao. Người đàn ông này không tầm thường,
rất khác với những người khác. Tám năm trước mưa như trút nước, bọn họ
chỉ cách nhau một song cửa, từ đó về sau, tất cả đều thay đổi…
Nguỵ Tông Thao thích Dư Y ỷ lại vào anh như vậy. Ngày hôm sau anh cố ý thức dậy trễ, nhìn Dư Y
ngủ đến mê mang, không nén được mân mê ngắm nghía cô, tiến đến hôn cô
một chút, kêu A Thàn đến giờ cơm trưa thì đánh thức cô dậy.
Hôm nay A Tán ở nhà, lúc
Dư Y xuống lầu thì thấy A Tán đang cầm một cái laptop, vừa gặm bánh mì
vừa đi ra vườn hoa. Khi nhìn thấy Dư Y thì A Tán kêu một tiếng: “Cô Dư.”
Dư Y tò mò hỏi A Thành: “Tại sao A Tán không đi với tổng giám đốc Nguỵ nhà anh?”
A Thành thành thành thật thật nói: “Tổng giám đốc Nguỵ để ba chúng tôi ở lại, bảo đảm một tuần này không có ai đến quấy rầy cô.”
Dư Y sửng sốt, đi đến chỗ cửa kiếng tiếp đất liếc mắt nhìn một cái. A Tán ngồi trong vườn đưa
lưng về phía biệt thự, trong phòng khách có Trang Hữu Bách trấn giữ. Tới buổi chiều thì có người bấm chuông cửa biệt thự, Trang Hữu Bách chắn ở
trước mặt Dư Y, nói: “Cô Dư có thể đi vào phòng sách lên mạng một lát.”
Dư Y nhướn mày: “Có khách kìa.”
“Tổng giám đốc Nguỵ đã phân phó, khách và cô Dư không có liên quan.”
Dư Y không thấy được
người ở ngoài biệt thự, cũng không biết Trang Hữu Bách dùng phương pháp
gì, qua hồi lâu mới thấy anh ta trở lại. A Tán ở trong vườn sau vẫn
không hề nhúc nhích. Nửa tiếng sau Dư Y nghe thấy dưới lầu truyền đến
tiếng nói chuyện, cô bỏ con chuột xuống đi đến trước cửa sổ, chỉ thấy
bảo vệ của biệt thự đang đứng ở bên ngoài tường rào, bên cạnh còn có chú Vương tài xế của nhà họ Nhạc. Ông lão Nhạc chống gậy luôn nhìn về phía
này.
Dư Y nắm khung cửa sổ,
nhanh chóng lách mình né tránh, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng cô mới nhìn qua một lần nữa, ngoài tường rào đã không còn ai.
Cô cũng bị nhốt ở chỗ
này. Khi Nguỵ Tông Thao trở về vỗ về cô: “Chỉ nhẫn nại một tuần, em cũng không muốn ra cửa thì gặp phải người không muốn gặp. Gần đây phóng viên cũng nhiều, chờ trở về Singapore, em muốn như thế nào đều tuỳ em.”
Trong biệt thự canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng không ba