Polaroid
Canh Bạc

Canh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324621

Bình chọn: 9.5.00/10/462 lượt.

y vào được, Dư Y có chắp thêm cánh cũng không thoát.

Quả thật nhiều phóng

viên, từ khi số lần Nguỵ Tông Thao xuất hiện nơi công cộng dần dần

nhiều, bên cạnh hoặc là cấp cao của tập đoàn Vĩnh Tân, hoặc là nhân viên tuỳ tùng của ông Robin, tiêu điểm chú ý của truyền thông như ong vỡ tổ, chuyển dời đến trên người của đời thứ ba có hy vọng kế thừa ông lão

Nguỵ. Bất luận là Nguỵ Tông Thao tới lui như thế nào, phía sau đều có

bóng dáng của phóng viên.

Trong xe hơi, ông Robin

nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, cười nói: “Tôi biết kỹ thuật lái của tài xế của anh là hạng nhất, muốn bỏ lại người ta thật dễ dàng. Khi nào thì anh đã thích lên báo vậy?”

Nguỵ Tông Thao nói:

“Hướng phát triển dư luận rất quan trọng, bây giờ tôi đang nổi rầm rộ,

ông lão Nguỵ nằm trong bệnh viện, ông ta rất thích xem báo.”

Ông Robin bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói: “Anh thật tiết kiệm, kiểu nào cũng muốn lợi dụng. Tôi

thật sự tò mò anh và tập đoàn Vĩnh Tân có thù hận gì.” Ông ta cũng không có hỏi, dù sao đây là việc riêng của người khác. “Đúng rồi, sau khi sự

việc kết thúc, anh có dự định gì không? Nghe nói bố già muốn làm đại

thọ, đến lúc đó tôi cũng đi Singapore một chuyến.”

“Hoan nghênh ông tới.” Trên mặt Nguỵ Tông Thao rốt cuộc hơi tươi cười: “Về phần dự định, đến lúc đó ông cũng có thể nhìn thấy.”

Trong bệnh viện, thân thể ông lão Nguỵ càng ngày càng kém. Mỗi ngày kiên trì nghe y tá đọc báo

mười lăm phút, chỉ khi Nguỵ Tông Thao xuất hiện thì tinh thần mới tốt

lên một chút.

Tuần trước ông ta đã đem

cổ phần đứng tên mình chuyển nhượng lại cho Nguỵ Tông Thao. Luật sư vẫn

chưa có công bố với bên ngoài, nhưng nội bộ tập đoàn đã biết rõ tình

hình. Nguỵ Tinh Lâm náo loạn phòng bệnh, Nguỵ Khải Nguyên châm chọc

khiêu khích, khiến ông lão Nguỵ bị tức ngất mấy lần. Từ đó về sau việc

bảo vệ bên ngoài phòng bệnh được tăng cường, ngoại trừ Nguỵ Tông Thao và chú Tằng thì không ai có thể tuỳ ý đi vào.

Hiện giờ ông lão Nguỵ

ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức, một câu bình thường phải cả nửa ngày mới nói được. Ông ta biết bản thân mình không còn bao lâu nữa, lớn tuổi, dĩ nhiên phải trải qua tất cả sinh lão bệnh tử. Khi còn trẻ thì

oai phong trong thương giới, nhưng tuổi già lại cảm thấy bơ vơ không nơi nương tựa. Chỉ có Nguỵ Tông Thao có thể khiến cho ông ta cảm thấy đứa

con cả còn ở bên cạnh mình, ông ta mới cảm thấy an ủi một chút.

Ông ta thấy Nguỵ Tông Thao tiến vào, vội nhổm dậy từ trên giường. Y tá ở bên cạnh nhanh chóng đỡ ông ta.

“A…Tông…” Phát âm không rõ lắm nhưng người ngoài vẫn có thể nghe hiểu.

Nguỵ Tông Thao báo cáo

chuyện công ty với ông ta. Ngân hàng đã xét duyệt rồi, tiền vốn đã đưa

vào đầu tư, cổ phiếu của công ty tuy rằng liên tục rớt giá nhưng đến

ngày tập đoàn ký hợp đồng với ông Robin hẳn là có thể dần dần chuyển

biến tốt đẹp.

Ông lão Nguỵ thật vui

mừng: “Robin…Rất quan trọng.” Ông ta cầm tay Nguỵ Tông Thao, thở dài

nói: “Khải Nguyên và Tinh Lâm không chịu thua đâu, cháu phải…bảo vệ gia

nghiệp…”

Nguỵ Tông Thao cười nói: “Nhất định.”

Ở đầu kia, Dư Y nằm trong biệt thự, cả ngày lười biếng, nghe nói bên ngoài biệt thự mỗi ngày có

phóng viên chầu chực, ngay cả bảo an cũng không chịu được sự quấy rầy

này. Dư Y cũng không muốn mạo hiểm ra ngoài, nói với A Thành: “Anh muốn

đem nồi về Singapore không?”

Gần đây A Thành rất phấn

khởi, bởi vì sắp về nhà. Buổi tối anh ta luôn không ngủ được, thỉnh

thoảng còn để lộ tình hình trong nhà mình với Dư Y – cha đã qua đời, mẹ

và chị đều ở Mã Lai, đứa cháu nhỏ của anh ta năm nay tám tuổi, khôi ngô

tuấn tú, thông minh phóng khoáng. Dư Y nghe thấy thì lổ tai dựng lên,

cắt ngang anh ta: “Tại sao bọn họ không cùng ở Singapore với anh?”

A Thành có chút thương

cảm: “Lúc tôi còn trẻ ở trong sòng bạc đã đắc tội với rất nhiều người,

trong nhà thiếu chút nữa là gặp chuyện không may. Sau đó thì gặp tổng

giám đốc Nguỵ, anh ấy giúp sắp xếp cho ngừơi nhà tôi tới Mã Lai, cho đến khi kẻ thù của gia đình đều bị tổng giám đốc Nguỵ thanh lý sạch sẽ, mẹ

và chị của tôi đều không muốn trở lại.”

Dư Y khó hiểu: “Tại sao?”

A Thành cau mày nghiêm mặt: “Bởi vì chị chồng là người Mã Lai, chị tôi nói chị ấy lấy chồng thì theo chồng!”

Dư Y cười gượng đáp lại, câu trả ấy lời thật là đơn giản.

Lúc này đây A Thành vừa

mới rửa xong nồi, khi nghe thấy câu hỏi của Dư Y thì anh ta ngẩn người,

quay về phía phòng bếp liếc mắt một cái. Dư Y sợ ngây người, ngã ra ghế

sô pha ôm bụng cười sằng sặc. Buổi chiều cô nhìn mấy người A Thành thu

dọn hành lý, thỉnh thoảng cũng tiến lên giúp một chút.

Một tờ lịch lại lật qua,

thời gian trôi qua rất nhanh. Hai tai Dư Y không nghe được chuyện bên

ngoài biệt thự, chỉ có thể chú ý đến những việc hệ trọng của tập đoàn

Vĩnh Tân mấy ngày qua.

Hôm nay là ngày tập đoàn

Vĩnh Tân chính thức ký hợp đồng với ông Robin. Lễ ký hợp đồng được tổ

chức ở khách sạn thuộc tập đoàn Vĩnh Tân, thanh thế to lớn, vô số phóng

viên đáp ứng lời mời. Thảo luận từ năm trước cho tới ký hợp đồng hôm

nay, tốn một năm ròng rã, Vĩnh Tân bị thiệt hại nghiêm trọng về sau