
àng yếu, vì thế tôi xin nghỉ phép ba ngày. Tháng này, tỉ lệ
chuyển cần của tôi chỉ còn bảy mươi phần trăm, cho nên tiền lương chắc chắn sẽ
bị giảm. Tôi nằm trên giường suy nghĩ, tiền không mua được sức khỏe, có tiền mà
sinh bệnh thì cũng vô nghĩa.
Mỹ Tuệ
đã lâu không nấu cơm ở nhà, chất lượng bữa ăn của tôi cũng vì thế mà bị giảm
sút. Cho nên mấy ngày nghỉ phép này tôi rất tích cực về nhà bố mẹ để được mẹ
nấu ăn cho.
Nụ cười
của Hứa Y Nam tươi sáng hơn trước đây rất nhiều, có lẽ là do cảm giác làm ông
chủ rất dễ chịu. Tôi vừa giúp mẹ nhặt rau vừa nói với anh ấy: "Hứa Y Nam,
khi nào anh đổi xe Alto thành xe Audi, nhớ cho em chiếc Alto nhé."
Anh ấy
nhìn tôi bằng đôi mắt thèm thuồng như hổ đói nhìn mồi, sau đó chuyển đến tôi ba
chữ: "Nằm mơ đi."
Tôi
đang tuốc vỏ đậu, nói với vẻ không vui: "Phù sa không tưới ruộng ngoài!
Thế mà cũng là anh trai với em gái à?" Kết quả là tôi bị mẹ mắng cho một
trận, hóa ra là tôi nhặt đậu, không cho vào rổ mà lại ném ra đất.
Hứa Y
Nam lè lưỡi trêu tôi, điệu bộ ấy trông chẳng khác nào quái thú.
Thật
không ngờ lúc này bên ngoài đang có tuyết rơi, đường phố cũng bị tuyết phủ
trắng rồi, cây cũng bị phủ trắng, cả mấy chiếc xe ô tô đỗ dưới nhà cũng bị
tuyết phủ kín nóc xe. Tôi dụi dụi như thể nghĩ mình đang hoa mắt, thật không
ngờ rằng mắt tôi đã không đánh lừa tôi. Bên ngoài không có ánh mặt trời, màu
trắng của tuyết trải ra mênh mông.
Nhiều
ngày trôi qua, không ngờ mùa đông nơi đây cũng có thể đẹp như trong mộng thế
này. Y Dương ở nơi xa kia có khỏe không? Trời lạnh thế này có nhớ mặc thêm áo
không?
Tôi
cuộn tròn trong chăn ấm, lười nhác như một con cún. Mỹ Tuệ gấp gáp gõ cửa phòng
tôi, tôi nhắm chặt mắt, không để ý đến cô ấy. Nha đầu đó gan lì đứng gõ cửa đến
n lần mới chịu thôi. Tôi vùi mặt trong chăn, tiếp tục ngủ. Đúng lúc tôi đang
chuẩn bị bước vào giấc mơ thì Mỹ Tuệ lại gõ cửa. Đến lúc này, não tôi vẫn không
có ý định bảo mắt mở ra dù chỉ là một chút.
Tôi ức
chế nhấc đầu khỏi gối, nghiêng ngả đi ra cửa, dùng chút lý trí còn sót lại để
mở cửa. Mỹ Tuệ, nha đầu đó đang bê trên tay một bát cháo yến mạch, cười rất
tươi nói với tôi: "Ăn cơm thôi.”
Tôi nén
giận trong lòng, quay vào thay quần áo ngủ, rửa mặt, chải đầu rồi ngồi xuống
trước bàn ăn: "Nói đi, chuyện gì?"
Nhìn
thấy Mỹ Tuệ cười gượng gạo, lòng tôi không cảm động chút nào. Bởi vì từ trước
đến nay, mỗi lần nha đầu Mỹ Tuệ này đột nhiên quan tâm tới tôi, chắc chắn lại
sắp có chuyện xảy ra.
Mỹ Tuệ
kích động đến mức làm đổ cả cháo, mặt đỏ lên nhanh như cắt nhào đến, không biết
ngại nói với tôi một câu: "Y Thần, cậu đi tiếp khách với tớ nhé, một mình
tớ đi không tiện lắm."
Tôi
ngậm một nửa thìa cháo, hỏi: "Tại sao lại là tớ?"
Mỹ Tuệ
chớp chớp đôi mắt với hàng mi dài tự nhiên khiến tôi cũng có phần bị thu hút.
Tôi bỏ cái thìa xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng. Cháo yên mạch
thực sự rất ngon, nhưng cũng không thể so với giấc ngủ được. Mỹ Tuệ vẫn đứng đó
hồi lâu không nói gì, chỉ chà chà chân lên nền nhà, cuối cùng, nền nhà bị chà
sát đến sáng bóng.
Thế nào
gọi là bạn bè?
Có phúc
cùng hưởng có họa cùng chịu thì gọi là bạn bè.
Đương
nhiên tôi biết câu danh ngôn này, cuối cùng cũng bị nó thuyết phục.
Nhiệt
độ bên ngoài rất thấp, tôi nghĩ nếu phải đứng lâu chắc có thể hóa thành tượng
mất.
Cái
người mà Mỹ Tuệ gọi là khách hàng đó thật lanh lợi, là một tay lão luyện trên
thương trường. Những điều kiện ông ta đưa ra đều là có lợi và tất nhiên là có
lợi với bản thân ông ta rồi, chúng tôi khua môi múa mép mãi mà cũng không thể
nói lại ông ta.
Trên
đường quay về, Mỹ Tuệ đánh cược với tôi, chỉ cần nói tôi đã uống hơi nhiều,
muốn gặp Lăng Sở, anh chàng đó chắc chắn sẽ xuất hiện trong vòng mười phút. Tôi
chán nản “hừm” một tiếng, mặc kệ cô ấy.
"Cược
không? Cược không?" Mỹ Tuệ cầm điện thoại trên tay lắc qua lắc lại.
Cảnh
này khiến tôi nhớ đến lần thứ ba cãi nhau to vói Y Dương, tôi đã một mình tìm
đến quán rượu uống một trận say khướt. Trên đường về không may gặp một bọn lưu
manh. Tôi chắc chắn mình không phải là đối thủ của bọn chúng, định đưa hết tiền
của, vật dụng trên người cho bọn chúng, nhưng tìm mãi chẳng thấy vật gì. Không
ngờ cuối cùng lại xuất hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân, đúng lúc căng thẳng
nhất thì Y Dương xuất hiện. Chỉ là sau khi mọi chuyện kết thúc, Y Dương bị đánh
gãy một cái xương sườn.
Tôi
luôn cho rằng chỉ trên phim ảnh mới có những chuyện như thế này, thật không ngờ
có lúc mình lại trở thành nhân vật chính. Từ đó về sau, đọc câu chuyện cổ tích
về nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn tôi liền tin là có thật.
Chỉ là
hiện tại, tất cả đều không có thật.
Tôi
nhìn qua tấm kính cửa sổ to và trong suốt, ngắm dòng người lại qua, trước mắt
là cốc trà sữa trân châu vị sôcôla hãy còn nóng, tôi hút mạnh những hạt trân
châu màu đen, chậm rãi nhai nuốt.
Mỹ Tuệ
bật đồng hồ đếm giờ trên điện thoại, mỗi phút trôi qua, năm phút, rồi sáu
phút...
Ngoài
đường, tuyết phủ trắng xóa in hằn vết bánh xe chạy trên đó, từng đường, từng
đường.