Cảm Lạnh Mùa Hè

Cảm Lạnh Mùa Hè

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322942

Bình chọn: 7.5.00/10/294 lượt.

ch đi lòng vòng trong một con ngõ uốn lượn quanh co để tìm mua

rau. Tôi đi sát ngay sau chị ấy, nghe người ta nói hiến máu xong đi lại dễ bị

ngất, nếu để xảy ra chuyện gì thì sau này Hứa Y Nam hẳn sẽ tìm tôi tính sổ, thế

thì phiền phức lắm, tôi không thể bất cẩn được.

Nhớ hồi còn nhỏ, Hứa Y Nam vì tranh cướp que kem vị

táo mèo giá năm hào với tôi mà hết leo lên bờ tường lại leo lên cây, cuối cùng

tôi tức tới mức khóc không thành tiếng, anh ấy vẫn không từ thủ đoạn, vội vàng

cho que kem vào miệng mút mấy cái, sau đó còn mặt dày giơ que kem cao quá đầu

dứ dứ tôi, hỏi tôi có ăn không.

Tôi nhắc lại câu chuyện này chỉ là muốn nói rõ một

điều, đầu óc Hứa Y Nam rất nhanh nhạy.

Hàn Cần Hiên ngồi xổm xuống chọn cà chua, rồi bắt đầu:

“Y Thần, lát nữa làm món trứng gà chưng cà chua cho em ăn nhé?” Chị ấy cứ như

con giun trong bụng tôi vậy, tôi thích ăn gì cũng biết.

Tôi quay về phía chị ấy cười cười, đứng lên giậm giậm

chân.

“Tất cả là ba đồng bảy.” Ông chủ mặt mày chán nản đưa

túi cà chua, nói đặc giọng miền Tây Bắc.

“Vậy ba đồng rưỡi được không?” Hà Cần Hiên vừa nhận

túi cà chua vừa mặc cả, không ngờ hồ ly này lại tinh nhanh đến thế, có hai hào

cũng không bỏ qua.

Ông chủ hàng rau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía

chúng tôi, sau đó nói: “Ba đồng rưỡi thì ba đồng rưỡi.”

Từ cửa hàng rau đi ra tôi mới phát hiện mấy thứ Hàn

Cần Hiên mua đều là những loại rau tôi thích ăn nhất. Chị ấy hiểu tôi như vậy

sao, thật là người siêu việt khác thường. Nhìn chị ấy xách túi đồ mà bước đi

nghiêng ngả, tôi vội vàng chạy lên nhận xách giúp.

Hàn Cần Hiên gượng cười, tiếp tục đi.

Về đến nhà, cái đồ tiện nhân Hứa Y Nam ấy chạy ngay ra

đỡ lấy túi xách cho Hàn Cần Hiên treo vào mắc áo. Thật đáng chém ngàn đao,

không nhìn thấy tôi hai tay xách đầy đồ hay sao?

Hàn Cần Hiên quả là rất nhanh ý, nhận lấy túi đồ từ

tay tôi mang vào trong bếp.

Tôi ngồi xuống sofa, còn chưa nóng chỗ, Hứa Y Nam đã

đưa cho tôi một trái lê đường xanh mượt. Sau đó dùng giọng nói không khách khí

hỏi tôi: “Hứa Y Thần, một nghìn tệ đó của anh, khi nào em định trả?”

Anh ấy vừa nói xong, tôi đã làm rơi quả lê đường đó.

Cái này gọi là cáo có lòng chúc mừng gà [7'> đây mà. Tôi quay sang trái đùn đùn

đẩy đẩy, định đẩy Hứa Y Nam xuống đất, nhưng anh ấy ngồi vững quá, người chỉ

hơi dịch chuyển trên sofa làm phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

[7'>

Trung Quốc có chuyện cổ tích kể là: Vào ngày đầu năm mới, có con cáo đói bụng

muốn tìm gà ăn thịt, nhớ ra gần đó có một nhà gà mẹ, cáo liền đến đó giả là đến

chúc mừng năm mới gà, thực chất là muốn lọt vào nhà để bắt gà ăn thịt, gà mẹ

thông minh tương kế tựu kế đánh đuổi cáo. Ý câu này là kẻ thù thường giả vờ tử tế

để lừa con mồi.


“Hứa Y Nam, anh cũng phải giảm béo đi thôi.” Tôi

chuyển chủ đề, sống chết không muốn nhắc đến chuyện tiền nong.

“Anh đang nói đến chuyện trả tiền.” Hứa Y Nam quả

nhiên không dễ đối phó, phản ứng ngay.

“Hứa Y Nam, chúng ta có phải anh trai em gái không,

đừng nói chuyện thẳng thắn như thế được không, đừng nhắc đến tiền với em, nhắc

đến tiền là em thấy phiền lắm.” Tôi cười hi hi, muốn lấp liếm cho qua.

Hứa Y Nam rất béo, người nung núc thịt, anh ấy thường

đùa, anh ấy là lương tài quốc gia nuôi dưỡng chờ có dịp sẽ dùng. Không hiểu Hàn

Cần Hiên thấy được gì hay ho ở con heo này. Chỉ cần hai người đứng cạnh nhau là

đủ thấy sự đối lập, rồi sẽ có ngày Hàn Cần Hiên bị Hứa Y Nam đè chết.

Nghĩ như vậy, tôi phát hiện ra sự so sánh này thật buồn

cười.

Lúc đó, Hàn Cần Hiên trong phòng bếp bỗng thò đầu hỏi

vọng ra: “Nói chuyện gì mà vui thế.”

Tôi vội vàng cười ha ha, trả lời: “Không, không có

chuyện gì.” Tuyệt đối không thể để chị ấy biết tôi mượn tiền của Hứa Y Nam

được, tôi không muốn ai biết chuyện tôi vay tiền Hứa Y Nam.

Lúc này trong bếp không ngừng vang lên những tiếng

thái rau, Hàn Cần Hiên ở trong bếp bỗng kêu “ối” một tiếng mà Hứa Y Nam đã

nhanh như thỏ phi vào la lối om sòm. Đến lúc tôi chạy vào, đã thấy chị ấy ngã

lăn dưới đất rồi. Tôi chợt nhớ đến chuyện Hàn Cần Hiên vừa mới hiến máu, lo

lắng không nói nên lời.

“Hứa Y Thần, em sao thế hả? Chị dâu đi hiến máu mà

không nói sớm, ngộ nhỡ có chuyện gì thì phải làm thế nào đây?” Hứa Y Nam tức

giận nhìn tôi, dáng vẻ rất đáng sợ.

Tôi nghe hết những lời trách móc đó, lòng đầy buồn

bực, lại không thể thanh minh một lời.

Hàn Cần Hiên từ trên giường ngồi dậy, bảo Hứa Y Nam

đừng nói nữa, cũng đừng trách mắng tôi. Tôi bước đến cửa nhìn vào, đột nhiên

cảm thấy có chút cảm động nhưng trong lòng cũng có chút ấm ức. Đúng thế, tôi

thừa nhận, có một chút.

Không bao lâu sau thì mẹ tôi về, rửa tay xong, mẹ vào

bếp tiếp tục công việc Hàn Cần Hiên bỏ dở, tôi bất đắc dĩ phải vào bếp phụ việc

lấy đĩa bày bát.

Đợi đến lúc người thích khoa trương lòng dũng cảm và

thiện lương của Hàn Cần Hiên xuất hiện, tôi mới được thảnh thơi ngồi ở sofa xem

tivi.

Hứa Y Nam lại nói: “Em xem, Y Thần nhà chúng ta thật

là nhát gan, vừa nghe đến hiến máu đã chạy mất, không dũng cảm tiến lên như

em.”

Hừm, tôi trốn tr


Pair of Vintage Old School Fru